Từ những hiểu biết về truyện cười, anh (chị) hãy kể lại một câu chuyện đáng cười mà mình đã đọc hoặc đã gặp trong cuộc

0

Trong cuộc sống, ai ai cũng gặp vài ba tình huổng đáng cười. Riêng tôi, tôi đã gặp không dưới chục lần những chuyện có thể cười cả ngày. Nhưng có một lần, tôi gặp một tình huống cười ra nước mắt!

Chuyện là thế này. Gia đình cậu tôi có thể nói là đông con. Các bạn biết rằng, ở nông thôn người ta rất coi trọng con trai, nếu chưa có con trai họ cứ sinh con cho đến khi nào có được một cậu “quý tử” mới thôi! Biết là sinh quá nhiều sẽ không phù hợp với quy định của Nhà nước nhưng phép vua thua lệ làng, biết làm sao đây? Gia đình cậu tôi cũng vậy. Cậu đã có ba đứa con gái, đứa nào cũng xinh xắn, học giỏi, ngoan ngoãn nhưng vì chưa có con trai nên cả nhà ai cũng thấy chưa hài lòng. Cách đây nửa năm, mợ tôi sinh một em trai, cả họ nhà tôi mừng lắm!

Thỉnh thoảng, tôi vẫn vào trông em cho cậu. Nhà cậu có một chiếc võng để dỗ trẻ em. Nhưng thật không may, tôi không thể ngồi được võng. Vậy là dù thằng bé có khóc toáng lên, tôi vẫn phải ôm nó mà nhún nhẩy dỗ dành. Thêm nữa, em vố’n quen nằm võng rồi, đặt xuống giương một lúc là nó khóc toáng lên! Chẳng biết làm sao nữa! Vậy là dù nó thức hay ngủ, tôi vẫn phải ôm nó khư khư trên tay!

Thế rồi một hôm…

Tôi vào trông em cho mợ. Sáng hôm ấy, cậu tôi không ra đồng mà ở nhà sửa lại cái cánh cửa. Buổi chiều, tôi lại có bài kiểm tra tiếng Việt nên vừa trông em tôi vừa nhẩm bài. Thằng bé con đang ngủ ngon lành trên tay tôi, còn tôi đang nhăn trán nhớ lại mấy câu thành ngữ. Đột nhiên, cậu chặt “Chát!” một cái vào miếng gỗ, thằng bé giật mình khóc thét. Tôi vẫn đang nhẩm lại câu thành ngữ thấy vậy cũng giật mình nói to lên: Quýt làm cam chịu Ôi thôi! Thế là cậu tội quay sang trừng mắt nhìn tôi:

– Mày không bế thì thôi, bảo cậu một tiếng cậu nhờ người khác. Con cậu đẻ thì mấy đứa cậu cũng nuôi được không khiến mày nói vào. Đi học mới được tí chữ đã về nói kháy cậu mợ!

Thế là trong khi tôi còn sững người chưa hiểu cậu nói gì thì cậu đã ôm lấy thằng bé con. Trời ạ! Vậy hoá ra, cậu nghĩ tôi nói câu ấy là có hàm ý bảo cậu sinh nhiều con để tôi phải bế chúng nó vất vả, khổ sở. Nào tôi có ý ấy, sự vô tình trùng hợp giữa câu nói trong bài học yới hoàn cảnh thực tế đã khiến cậu hiểu nhầm tôi. Nhưng liệu cậu có tin đó chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp? Tôi đau khổ, vừa buồn cười vừa ấm ức nhưng vẫn phải cố lấy bộ mặt ăn năn nhất ra xin lỗi cậu.

Tôi biết mình không chủ động gây lỗi trong truyện này nhưng rõ ràng tôi đã vô ý mà khiến cậu thấy bị xúc phạm. Lần sau, tôi sẽ phải cẩn thận hơn trong mọi tình huống, nhất là cẩn thận với lời nói của mình. Tôi chợt nhớ đến lời của ai đó đã nói: Một câu nói có thể giết chết một con người!

Leave a comment