Hãy kể lại một truyện dân gian theo sự tưởng tượng và suy nghĩ của riêng em
Ha ha ha! Tiếng cười của Triệu Đà dễ sợ quá chừng. Hắn là chúa đất Nam Hải. Đà độc ác và nham hiểm vô cùng. Mấy lần, Đà đem quân sang chiếm Âu
Lạc nhưng đều thất bại bởi Âu Lạc có thành cao lại có nỏ thần nên không thể thắng được. Đà bèn bày mưu với con trai là Trọng Thủy:
– Trọng Thủy, con biết đấy, ta đã nhiều lần đánh Âu Lạc nhưng đều thất bại bởi Âu Lạc có nỏ thần. Không thể dùng binh mà thắng được. Âu Lạc cậy có nỏ thần nên quân lính không phòng bị gì cả. Có nỏ thần, ta sẽ thắng được Âu Lạc. Con lấy tờ chiếu giảng hòa này mang sang Âu Lạc, hãy tìm mọi cách lấy được lòng tin của vua An Dương Vương và mang nỏ thần về đây nghe! Ha ha ha!
Trọng Thủy nói:
– Tâu phụ vương, con xin vâng lệnh cha.
Trọng Thủy sang Âu Lạc cầu thân. Vua An Dương Vương tỏ thái độ vui mừng đón tiếp chàng. Ngày ngày, Trọng Thủy cùng vua đi chơi vườn thượng uyển. Khi thì Trọng Thủy được vua cho ra kinh thành tìm hiểu cuộc sống của nhân dân. Dần dần, Trọng Thủy đã lấy được lòng tin của vua. Có lần, chàng định hỏi An Dương Vương về nỏ thần nhưng không dám. Chàng luôn nghĩ: “Ta phải làm thế nào đây để chiếm Âu Lạc? Người dân Âu Lạc đang sống yên vui, hạnh phúc. Nếu ta làm theo ý cha thì họ sẽ bị đày đọa, khổ sở. Nhưng nếu không làm theo ý cha thì lại mang tiếng là người con bất hiếu. Ta sẽ lấy nỏ thần và Âu Lạc sẽ về tay ta. Một hôm, trong lúc trò chuyện với vua, Trọng Thủy gạn hỏi:
– Tâu đức vua, xin bệ hạ hãy tha thứ sự tò mò của hạ thần, Âu Lạc có bí quyết gì mà không ai thắng được?
An Dương Vương cười gượng nhưng ông tức giận vì câu hỏi của Trọng Thủy, mặt đỏ bừng:
– Bí quyết à? Âu Lạc có bí quyết gì đâu, Âu Lạc có thành cao, người dân trọng nghĩa khí.
Trọng Thủy xin phép An Dương vương về thăm nhà và thuật lại cho cha nghe. Triệu Đà cười mà rằng:
– Thua keo này, ta bày keo khác. Trọng Thủy! Ta nghe nói An Dương Vương có một người con gái tên Mị Châu. Ta sẽ cho con kết hôn với Mị Châu.
Thấy Trọng Thủy cầu hôn Mị Châu, An Dương Vương cũng muốn kết tình hoà hiếu bèn gả con gái mình cho Trọng Thủy. Đôi vợ chồng trẻ rất yêu nhau, luôn luôn bên nhau như hình với bóng. Một đêm trăng sao vằng vặc, Mị Châu và Trọng Thủy ngồi hói chuyện, Trọng Thủy hỏi vợ:
– Nàng ơi! Ta nghe nói bên Âu Lạc có nỏ thần nên không ai đánh được?
Mị Châu nhỏ nhẹ trả lời:
– Đúng đó chàng ạ. Âu Lạc có nỏ thần một phát bắn hàng ngàn quân địch, như thế còn ai thắng nổi?
– Nàng ơi! Vậy nỏ thần để ở dâu? Nàng đưa ta xem nỏ thần được không?
Mị Châu đáp:
– Chàng à! Nỏ thần ấy vua cha cất giữ cẩn thận ngay trong phòng nghỉ của người. Ngày mai thiếp sẽ chỉ cho chàng nỏ thần.
Hôm sau, Mị Châu lấy nỏ thần cho chồng xem. Nàng chỉ cho Trọng Thủy cái lẫy vốn là chiếc móng chân thần Kim Quy và giảng cho chàng nghe cách bắn.
Trọng Thủy ngỏ ý muốn xin về thăm cha nhưng cốt để nói cho Triệu Đà bí mật của nỏ thần. Đà sai người làm chiếc nỏ giả và bảo Trọng Thủy đánh tráo nỏ thần. Một hôm, nhân lúc An Dương Vương đi vắng, Trọng Thủy viện cớ vào cung vua đánh tráo nỏ thần. Trọng Thủy rất yêu Mị Châu và chàng muốn đưa Mị Châu về Nam Hải nhưng không được. Thấy chồng buồn rầu, Mị Châu hỏi:
– Chàng ơi! Có chuyện gì mà chàng lo vậy?
Trọng Thủy đáp:
– Nàng à! Ta sắp phải đi xa, khi ta quay về Âu Lạc khó lòng mà tìm nàng.
Mị Châu trả lời:
– Thiếp có cái áo lông ngỗng này, đi đến đâu thiếp sẽ rắc lông ngỗng để chàng tìm.
Trọng Thủy quay về Nam Hải và đem quân sang đánh Âu Lạc. An Dương Vương không phòng bị gì cả. Người ngồi chơi cờ rất thản nhiên. Khi bắn nỏ thần thì vô hiệu nghiệm. Giặc vào thành, quân tướng chết hết. An Dương Vương bèn đem Mị Châu lên ngựa chạy trốn. An Dương Vương phóng ngựa chỉ mong quân giặc không đuổi tới. Còn Mị Châu thì mong Trọng Thủy đến. Đến giờ phút này, Mị Châu vẫn không biết Trọng Thủy là giặc. Nàng tin tưởng và yêu thương chồng, về phần Trọng Thủy, không thấy vợ đâu cả, chàng vội vã lên ngựa theo lông ngỗng mà tìm nàng. An Dương Vương phi ngựa ra biển, bèn cầu khẩn thần Kim Quy: “Xin thần hãy cứu ta trong lúc hoạn nạn này. Thần Kim Quy hiện lên và hét lớn: “Ngươi đã để cho vật quý vào tay kẻ ác. Mị Châu đã chỉ cho Trọng Thủy nỏ thần”. An Dương Vương tỉnh ngộ, rút kiếm định giết Mị Châu. Mị Châu quỳ xuống van xin:
– Thưa phụ vương, con không biết mình gây nên tội ác. Mong người hãy tha thứ cho con.
An Dương Vương quát:
– Tha thứ à? Ngươi đã để Âu Lạc vào tay giặc, để ta bị oan ức, bị lăng mạ. Tha thứ à? Mị Châu, ngươi phải chết.
Vừa lúc đá, Trọng Thủy phi ngựa tới và quỳ xuồng:
– Thưa đức vua hãy tha thứ cho nàng. Lỗi là tại con. Con đã bảo nàng lấy nỏ thần. Xin bệ hạ hãy giết con.
– Bây giờ mi mới hối lỗi à? Âu Lạc về tay ngươi rồi thì cần gì nữa. Ta sẽ giết mi bởi mi đã biến con ta thành giặc. – An Dương Vương nói.
Mị Châu thưa:
– Xin phụ vương hãy giết cả con nữa. Con cũng có tội. Con xin cha hãy để chúng con sống chết bên nhau.
An Dương Vương không biết phân xử ra sao. Ông biết nếu giết cả hai thì không được, nếu để sống cả hai thì cũng không xong, ông nghĩ: “Chúng rất yêu nhau, không thể để chúng chết được. Mà lỗi là do Triệu Đà, còn Trọng Thủy bị ép buộc mà thôi. Nó cũng đã biết hối lỗi rồi”. An Dương Vương phán:
– Các con sẽ được sống hạnh phúc bên nhau nhưng Mị Châu nhớ rằng: con lấy tên giặc đó nhé. Trọng Thủy để đền tội phải giúp dân nghèo, đảm bảo cuộc sống của dân. Nếu con đày đọa bóc lột nhân dân thì coi chừng đấy. Ta sẽ không để yên đâu.
An Dương Vương được thần Kim Qui đưa xuống thủy cung. Còn đôi vợ chồng trẻ sống bên nhau và luôn luôn thực hiện lời dặn của vua cha.