Trận mưa lụt vừa qua làm vỡ đê thật là khủng khiếp. Em hãy thuật lại
DÀN Ý ĐẠI CƯƠNG
A. MỞ BÀI:
Giới thiệu trận mưa lụt, sự chuẩn bị chống trả.
B. THÂN BÀI:
1. Thuật – tả trận mưa.
– Bầu trời: đen kịt, bởi những đám mây xám xịt khổng lồ.
– Gió ập đến, xoáy tròn, bốc bụi mù mịt, cây cối nghiêng ngả.
– Mưa đổ xuông như trời thủng; cây cối nhà cửa trong mưa bão, đồng ruộng, vườn tược trong mưa bão.
2. Mọi người được huy động ra giữ đê:
– Thuật tả con đê, cảnh mọi người hộ đê chống lụt chạy lụt.
– Thuật tả cảnh làng quê sau khi vỡ đê.
+ Đê vỡ chảy ồng ộc tràn vào làng.
+ Cả làng chìm trong biển nước.
+ Dân chúng phải ngồi trên mái nhà, trên sân thượng, trên thuyền nan, trên bè.
+ Trâu bò, lợn gà sống chung với người.
+ Nước uống, gạo ăn có nhà di chuyển không kịp nên bị đói, khát.
+ Cây côi đồ đạc, súc vật, rắn rết… nổi lềnh bềnh.
– Khi nước rút:
+ Xóm làng xơ xác, bẩn thỉu.
+ Bà con tu bổ đê điều, làm vệ sinh nhà cửa, xây dựng cuộc sống mới.
C. KẾT BÀI:
Cảm nghĩ về trận mưa lụt và quyết tâm khắc phục hậu quả của mọi người.
BÀI LÀM
Đài vừa báo bão xong thì cơn bão số sáu cũng ập đến. Bầu trời mưa gió quay cuồng gào rít tung bụi mịt mù. Bà con trong xóm nháo nhác chuẩn bị đủ thứ chống bão. Nào gậy gộc, tre nứa, nào cuốc xẻng, loảng xoảng va vào nhau.
Từng cơn gió lốc kéo đến, sấm chớp ầm ầm rung chuyển cả bầu trời. Cây cối nghiêng ngả. Gió thổi ù ù rồi mưa ập đến nhanh như chớp. Mưa ào ào như thác. Trận này chưa qua trận khác đã kéo đến, xối xả ngày càng mạnh. Tưởng chừng bao nhiêu nước ở sông biển, ông trời đều hút lên rồi đố cả xuống đây. Cây cối vặn mình răng rắc trong mưa. Nhìn ra xa chỉ một màn trắng xóa. Mưa to quá, nước lên láng ngập hết đồng ruộng, con đường làng cũng nhòa đi trong mưa. Suốt mấy ngày, mưa sầm sập, hết trận này đến trận khác. Nước sông dâng lên nhanh đỏ ngầu, sôi sục. Nước xiết quá khiến con đê trở nên mong manh như sắp tan vỡ ra thành từng mảnh vụn. Thanh niên trai tráng trong làng được huy động ra để giữ đê. Tiếng gọi, tiếng loa ồn ã cả một khúc sông. Hàng trăm, hàng nghìn người vác bao đất, tre, cộc ra chắn bờ đê lại. Nhưng mưa mỗi ngày một to hơn, làm sự cố gắng của bà con cũng vô ích. Đê vỡ. Nước tràn ngập vào vườn, vào sân rất nhiều nhà. Mọi người vội đưa trâu bò lợn gà lên trên nóc. Nước ngập khắp xóm làng. Cả làng tôi bị chìm ngập trong nước. Đứng trên nóc nhà nhìn ra, cả một vùng mênh mông như biển vậy. Khủng khiếp quá! Những thân cây chuối, cây phi lao bị lật gốc trôi lềnh bềnh. Mãi bốn năm ngày máy bay cứu tế mới tới, nước cũng rút dần. Cơn bão qua đi, bà con tập trung sửa chữa lại đê điều. Cả làng xóm tiêu điều xơ xác hẳn. Nước cuốn đi vô số của cải mọi người. Thủy thần cũng chẳng trừ nhà tôi, cây chuối, cây na gãy tan tành, các cây hoa mầu khác cũng bị thối hết, tác hại quá mức. Quả thật chưa có trận mưa bão nào tai hại đến thế trong vòng năm mười năm nay. Các cụ bảo thế.
Cơn bão khủng khiếp đã qua đi hơn 6 tháng nhưng cho đến bây giờ tác hại của nó vẫn còn ảnh hưởng đến mùa màng và cuộc sống của người dân quê tôi.