Em đã xem một chương trình ca nhạc do các bạn nhỏ biểu diễn. Em hãy thuật lại buổi biểu diễn đó
Đó là một buổi biểu diễn đầy ấn tượng. Nếu chỉ nghe mà không thấy tận mắt, có lẽ em sẽ hình dung đây chỉ là buổi biểu diễn của các anh các chị. Nhưng không các bạn ạ, tất cả các diễn viên đều thắt khăn quàng đỏ.
Mở màn buổi biểu diễn bằng tiết mục hòa tấu với hai chục cây măng đô lin thật sinh động, sôi nổi hấp dẫn, lạc quan. Cảm xúc của em lúc ấy, không có từ nào có thể nói đúng được.
Em chưa hết bồi hồi thì màn đã khép, rồi lại kéo lên, sân khấu hiện ra hoàn toàn khác với bố trí lúc trước. Tiếng đàn không vang lên chói chang, lảnh lót, chất liệu kim loại, nhưng trầm mà êm, lắng sâu, chất liệu tơ, gỗ, có thể nói đó là chất liệu dân tộc. Sau các bản Hành vân Lưu thủy, bay vút, mênh mang, trôi chảy mà vẫn man mác buồn, xa vắng, bản Tứ đại cảnh, dồn dập, tiêng đục tiếng trong, như chạm vào nhau, hỏi nhau, cười nói với nhau, nghe đến say lòng.
Với những ngón tay nhấn, lướt thành thạo trên cây đàn tranh xinh xắn, một bạn gái hát hai bài dân ca của hai miền. Có lẽ tiếng hát của bạn ấy không được chuẩn bằng tiếng hát của các anh chị danh ca mà em đã nghe, nhưng cũng đủ khiến em say mê, xúc động, nghĩ về người phụ nữ ngày xưa, chung thủy, nhẫn nại, buồn thương…
Với cây sáo trúc, một bạn nam đã tạo nên những âm thanh của đồng ruộng, gợi lên trong tâm trí người nghe những cánh đồng thẳng cánh cò bay, tiếng suối chảy rì rào… Tiếp đến là tiết mục độc tấu đàn bầu. Mọi người như lặng đi khi một tiếng đàn rất trầm, ngân vang, để rồi từ từ cao vút chỉ trên một sợi dây đàn. Bàn tay người biểu diễn tưởng như hờ hững đặt lên cần đàn, thỉnh thoảng mới vuốt lên rất nhẹ, thế mà những âm thanh thì cứ vang mãi, ngân mãi, lan tỏa khắp phòng.
Rồi phần ca nhạc mới được một bạn mở đầu với cây đàn viôlông. Tiếng vỗ tay vang dội, thể hiện sự đánh giá cao tiếng đàn trong trẻo mà sâu sắc của bạn.
Hai bạn gái cùng chơi trên một đàn pianô, bản nhạc của Môda. Em không thạo về nhạc, nên không thể đánh giá tiếng đàn của hai bạn, chỉ biết tiếng nhạc vang lên từ bốn bàn tay mềm mại đó, thật điêu luyện và sôi nổi.
Buổi biểu diễn chỉ kéo dài trong một giờ đồng hồ, nhưng để lại trong em những cảm xúc khó phai nhạt. Một niềm vui mới đã mang đến cho em: niềm vui âm nhạc. Và em nghĩ, tuổi thơ Việt Nam thật đầy tài năng và đáng tự hào.