Văn tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm: Cả lớp cùng khóc

0

Bữa cơm chiều nay cả nhà sum họp. Em rất hào hứng kể cho bố mẹ và anh của em nghe một câu chuyện có thật, vô cùng cảm động đã xảy ra ở lớp em chiều hôm nay…

Ở lớp con có một bạn tên là Hưng, nhà bạn ấy rất nghèo, hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn, nhưng bạn lại học rất giỏi. Hiểu hoàn cảnh của bạn, cả lớp con đã bàn nhau góp tiền mua cho bạn một món quà nhân bạn vừa qua đợt sốt cao, bây giờ mới đi học trở lại. Thực ra, chúng con chỉ gom đủ tiền để mua hai cân cam ngọt và một “súc” vở tập 20 quyển thôi, nhưng làm được việc này, cả lớp ai cũng thấy yên tâm hơn một chút.

Đến giờ ra chơi, cả lớp cử bạn Hương đứng ra tặng quà cho Hưng (vì bọn nó cho rằng bạn Hải lớp trưởng hay nói ầm ồ, không xuôi). Nhìn vẻ mặt của Hưng, lớp rất cảm động. Từ chỗ vô cùng ngạc nhiên, đến vui mừng và xúc động, vì bất ngờ và vì tình cảm chân thành của cả lớp. Bạn ấy đã khóc trong vòng tay của các bạn nam. Không ai bảo ai, cả lớp cùng khóc.

Cô giáo chủ nhiệm lớp con mới biết tin về sự kiện đáng nhớ này. Rất nhanh, cô đã có một món quà ý nghĩa trong tay. Cô vào lớp, giọng cô vô cùng xúc động: “Quà này của cô về nhà con mới được mở ra nhé”. Cô khen cả lớp đã biết quan tâm đến hoàn cảnh bạn bè quanh mình. Theo thói quen của người phụ trách thi đua, cô tuyên bố cả lớp được hạnh kiểm tốt trong tháng này – tháng có sự kiện đặc biệt. Chỉ có thế thôi, mà cả lớp reo lên sung sướng, nhất là mấy “ông tướng” nghịch ngợm, bị đưa ý kiến về gia đình… Câu chuyện chiều nay làm con cảm thấy gắn bó với tập thể lớp hơn, bố mẹ ạ! Không khí chiều nay thật là đầm ấm như con đang được sống trong gia đình thứ hai…

Câu chuyện em kể đã xong rồi mà hình ảnh như cả nhà vẫn còn ngồi im lặng, lắng nghe. Cuối cùng, mẹ là người lên tiếng, giọng cảm động: “Cả nhà rất vui vì lớp các con biết yêu thương nhau và con cùng cả lớp đã làm được một việc tốt”.

Leave a comment