Văn mẫu lớp 9: Bàn về đọc sách

0

I.Giới thiệu một vài nét về Chu Quang Tiềm, về một vài luận điểm được tác giả nêu lên trong bài “Bàn về đọc sách”.

1. Tác giả, xuất xứ

Chu Quang Tiềm (1897-1986) là học giả, nhà mĩ học và lí luận vàn học nổi tiếng của Trung Quốc. Bài “Bàn về đọc sách” của ông in trong công trình “Dành nhân Trung Quốc bàn về niềm vui nỗi buồn của việc đọc sách” – Bắc Kinh, 1995.

2. Ghi nhớ một số luận điểm

“Bàn về đọc sách” là một bài bình luận văn hóa – xã hội, một vân đề đã được nhiều người nói đến. Bài viết của Chu Quang Tiềm khá đặc sắc và lí thú, nhát là khi giáo sư nói về phương pháp đọc sách.

Trong bài văn này, có một số câu văn đẹp như một danh ngôn về văn hóa đọc. Ví dụ:

– “Học vấn không chỉ là chuyện đọc sách, nhưng dọc sách rốt cuộc là một con đường quan trọng của học vấn”.

– “Sách là kho tàng quý báu của di sản tinh thần nhân loại, củng có thể nói đó là những cột mốc trên con đường tiến hóa học thuật của nhân loại”.

– Đọc sách là muốn trả món nợ chung của thành tựu nhân loại trong quá khứ, là đem kinh nghiệm, tư tưởng của nhân loại mấy nghìn năm ôn lại trong mấy chục năm ngắn ngủi, đem các kiến thức lời dạy mà biết bao người trong quá khứ, đã khổ công mới thu nhận được tập trung cho một người dọc hưởng thụ”.

– Đọc sách không cần nhiều, quan trọng nhất là phải chọn cho tinh, đọc cho kĩ”.

“Sách cũ trăm lần xem không chán

Thuộc lòng, ngẫm kĩ một mình hay”

– “Trên đời không có học vấn nào cô lập, không có liên hệ kế cận… không biết thông thì không thể chuyên, không biết rộng thì không thể nắm gọn”.

II. Phân tích bài “Bàn về đọc sách” của Chu Quang Tiềm và nói lên cảm nghĩ của em.

Bài “Bàn về đọc sách” của học giả Chu Quang Tiềm in trong cuốn “Danh nhân Trung Quốc bàn về niềm vui nỗi buồn của việc đọc sách”.

Tác giả đã nêu lên ba luận điểm cơ bản: mục đích của việc đọc sách, cái khó của việc đọc sách và phương pháp đọc sách.

Hai đoạn văn đầu nói về mục đích của việc đọc sách’. “Học vấn không chỉ là chuyện đọc sách, nhưng đọc sách rốt cuộc là một con đường quan trọng của học vấn”. Học vấn là vôh kiến thức tích lũy được; người có học vấn là người giàu chữ nghĩa, học rộng, biết nhiều, có vôh trí tuệ giàu có để làm ăn, để thi thố, để hiến dâng và phục vụ. Có nhiều cách để có học vấn, nhưng Chu Quang Tiềm đã khẳng định “đọc sách rốt cuộc là một con đường quan trọng của học vấn”.

Sách là gì? Sách là “kho tàng quý báu của di sản tinh thần nhân loại” đã được “ghi chép mà lưu truyền lại”. Sách là “những cột mốc trên con đường tiên hóa học thuật”. Ví dụ, từ thơ ca dân gian mà có thơ quốc âm của Nguyễn Trãi, Nguyễn Bỉnh Khiêm, thơ Nôm của Hồ Xuân Hương, “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, v.v…

Tại sao phải đọc sách? Để xây dựng nên một sự nghiệp lẫy lừng, có thi sĩ đời Đường đã “độc thư phả vạn quyển”‘, úc Trai phải trải nghiệm, nung nấu “thập tải độc thư bần đáo cốt”‘, nhà bác học Lê Quý Đôn đã suốt đời “mắt không rời trang sách, tay không ngơi cuốn sách”,… Chu Quang Tiềm có một cách nói khá hay về mục đích của việc đọc sách. Đọc sách để “làm điểm xuất phát” để vươn lên, tiến lên từ văn hóa học thuật. Không biết đọc sách có nghĩa là “xóa bỏ hết” thành tựu văn hóa của quá khứ, chẳng khác nào “đi giật lùi, làm kẻ lạc hậu”. Đọc sách là để kế thừa tri thức nhân loại. Đọc sách là để “trả món nợ chung”, là để “ôn lại” những thành tựu, những kinh nghiệm, tư tưởng của nhân loại trong mấy nghìn năm. Đọc sách là để “thu nhận”“hưởng thụ” những kiến thức, lời dạy của người xưa, để tự vũ trang cho mình một tầm cao trí tuệ, một bề dày học vấn,’ có thể “làm cuộc trường chinh vạn dặm trên con đường học vấn, đi phát hiện thế giới mới”.

Cái khó của việc đọc sách là luận điểm thứ hai mà tác giả nói đến trong đoạn văn thứ ba của bài “Bàn về đọc sách”. Sách ngày một nhiều, đầy ắp trong các cửa hàng, chất cao trong các thư viện, vì thế người đọc sách thường đứng trước hai cái khó (cái hại).

“Một là sách nhiều khiến người ta không chuyên sâu”. Ngày xưa có người đọc đến bạc đầu mới học hết một quyển kinh (Tứ thư, Ngũ kinh), họ đã “miệng đọc, tâm ghi, nghiền ngẫm đến thuộc lòng, thấm vào xương tủy, hiến thành một nguồn động lực tinh thần, cả đời dùng mãi không cạn”. Chu Quang Tiềm châm biếm một “học giả trẻ” khoe đọc hàng vạn cuốn sách; cách đọc “liếc qua” tuy nhiều mà “lưu tâm” thì rất ít, “hư danh nông cạn” khác nào “ăn sống nuốt tươi”…

“Thứ hai, sách nhiều dễ khiến người đọc lạc hướng “. Trước hàng biển sách, hàng núi sách, nhiều người vì “tham nhiều mà không vụ thực chất”, không phân biệt được “những tác phẩm cơ bản đích thực” với những “cuốn sách vô thưởng vô phạt”, học vấn chẳng được nâng cao, tâm hồn chẳng được bồi đắp, trái lại chỉ “lãng phí thời gian và sức lực”. Tác giả đưa ra một so sánh, với chuyện đọc sách, làm học vấn chỉ “đá bên dông, đấm bên tây”, “tự tiêu hao lực lượng”, mà không biết “đánh vào thành trì kiên cố, đánh bại quăn địch tinh nhuệ, chiếm cứ mặt trận xung yếu”. Qua đó, ta càng thấy rõ, đọc sách để có học vấn, đọc sách để tự học thật không dễ.

Ba đoạn văn cuối bài, tác giả nêu lên phương pháp đọc sách. “Đọc sách không cần nhiều, quan trọng nhất là phải chọn cho tinh, đọc cho kĩ”. Chỉ đọc “lướt qua” 10 quyển sách thì không bằng “đọc mười lần” một quyển sách. Đọc 10 quyển sách “không quan trọng” thì chẳng bằng đọc một quyển sách “thật sự có giá trị”. Một câu thơ của cổ nhân được nhắc lại rất ý vị, thấm thìa:

“Sách cũ trăm lần xem không chán,

Thuộc lòng, ngẫm kĩ một mình hay”.

Đọc nhiều chưa hẳn là “vinh dự”, đọc ít cũng không phải là “xấu hổ”. Phải “đọc kĩ”, tập thành nếp “suy nghĩ sâu xa, trầm ngâm tích lũy, tưởng tượng tự do đến mức làm đổi thay khí chất”. Chu Quang Tiềm đưa ra so sánh “cưỡi ngựa di qua chợ…”, “kẻ trọc phú khoe của” để châm biếm những kẻ “đọc nhiều mà không chịu nghĩ sâu”, thể hiện “phẩm chất tầm thường, thấp kém”.

Sách đọc có thể chia thành mấy loại, một loại là thường thức, một loại đọc để làm học vấn chuyên sâu. Loại sách thường thức thì ai cũng phải biết. Các bài học ở Trung học và năm đầu Đại học, nếu người học chăm chỉ học tập “thì cũng đủ dùng”. Đọc thuộc giáo trình “chẳng có lợi gì”, mỗi môn cần phải “chọn kĩ từ 3 đến 5 quyền xem cho kĩ”. Nếu thiếu lựa chọn hoặc đọc qua loa thì người đọc sách sẽ “không thu nhận được lợi ích thực sự”.

Sách thường thức “không chỉ cần cho công dân thế giới hiện tại” mà đối với các nhà học giả chuyên môn “cũng không thể thiếu được”. Phải chuyên sâu, uyên bác. Trên đời không có học vấn nào là cô lập, không có liên hệ kế cận, vì thế trong quá trình học tập, nghiên cứu “không thể tách rời”. Các bộ môn, các chuyên ngành như: Văn, Sử, Triết, Ngoại giao, Quân sự, Chính trị… đều có “quan hệ” đến nhau. Nếu không biết đến các học vấn liên quan thì “giống như con chuột chui vào sừng trâu, càng chui sâu càng hẹp, không tìm ra lối thoát”. Tác giả nêu lên phương châm trong học vấn: “không biết thông thì không thể chuyên, không biết rộng thì không thể nắm gọn”‘, phải biết rộng rồi sau mới nắm chắc. Người có thành tựu lớn trong một lĩnh vực học vấn nào cũng đều phải có cơ sở sâu sắc của nhiễu môn học vấn khác”. Đó là chuyên sâu và uyên bác trong học vấn.

Vấn đề “Bàn về đọc sách” không có gì là mới. Đã có nhiều nhà khoa học, nhà văn, nhà thơ… nói về đọc sách và kinh nghiệm đọc sách. Nhưng cách viết nhẹ nhàng, lí lẽ xác đáng, cách lập luận chặt chẽ của Chu Quang Tiềm có sức thuyết phục sâu sắc. Biết cách đọc sách để xây dựng học vấh là những ý kiến gợi mở cách đọc sách, cách tự học, cách suy nghĩ cho mỗi chúng ta. Đó là bài học, là lcd khuyên chí lí, chân thành. Một nét đặc sắc trong bài “Bàn về đọc sách” là tác giả đã sử dụng khá hóm hỉnh một số so sánh khi nói về phương pháp đọc sách, làm cho lí lẽ thêm phần gợi cảm, thấm thìa.

Leave a comment