Bài văn về thầy

0

Hôm nay chúng tôi làm văn viết một tiết. Đề bài: “Em hãy tả hình dáng và tính tình một cô giáo (thầy giáo) mà em yêu kính nhất”.

Lớp tôi có 32 bạn. Họ đều cắm cúi làm bài. Tiếng bút viết rào rào. Riêng tôi thấy khó quá. Từ năm lớp mẫu giáo đến nay, tôi đã học năm cô giáo, một thầy giáo. Thầy cô nào tôi cũng quý, cũng yêu. Biết tả thầy cô nào bây giờ? Cái chữ “nhất” trong bài làm tôi lúng túng. Tôi ngồi lặng cắn bút suy nghĩ. Bất chợt, tôi ngước lên bảng. Thầy giáo tôi đang nhìn chúng tôi âu yếm, khuyến khích. Nét mặt thầy hiền từ mà rất tươi, y như hôm ông ngoại tôi đến thăm anh em tôi. Mái tóc thầy đã điểm bạc như vương nhiều bụi phấn. Bỗng dưng tôi nhớ lại một sự việc. Hôm ấy, tôi đang chạy đuổi theo bạn Tân ở trường thì không may đâm bổ vào thầy làm thầy ngã kềnh. Tôi sợ quá, run bắn cả người, quên cả xin lỗi. Mấy lần thầy đã phê bình tôi về tội nghịch ngợm, bướng bỉnh rồi mà!

Không ngờ, sau khi đứng dậy, một tay đấm đấm vào lưng, một tay thầy đặt lên đầu tôi hỏi:

– Em có sao không?

Tôi mếu máo:

– Thưa thầy không ạ!

– Thôi, nín đi! Làm sao mà mau nước mắt thế? Lần sau chơi gì thì chơi cũng phải chú ý cẩn thận xung quanh nhé!

Thầy vỗ nhè nhẹ vào vai tôi rồi tập tễnh bước đi cà nhắc. Chắc là thầy đau lắm, tuổi già mà. Lòng tôi ân hận quá!

Chợt thầy đằng hắng một tiếng làm tôi giật mình bừng tỉnh. Nhưng cũng chính lúc ấy, một ý văn lóe ra trong óc. Ư nhỉ, tại sao tôi lại không tả ngay về thầy mà phải đi tìm ở đâu.

Thế là tôi cầm bút viết một mạch. Làm xong, tôi đọc lại rồi nhìn lên bảng. Thầy giáo tôi vẫn ngồi kia, im lặng, hiền từ. Tôi cảm thấy như chính thầy đã làm cho tôi bài văn hôm nay. Ước gì mai sau tôi cũng được như thầy nhỉ!

Leave a comment