Con người không cảm nhận được bóng tối sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng (Bo-ke). Suy nghĩ và bình luận ý kiến trên
Một ngày nọ, Bóng Tối tìm gặp Ánh Sáng, buồn rầu hỏi:
– Ánh Sáng à! Có phải tôi xấu xa, đáng ghét lắm không? Tại sao mọi người đều căm ghét tôi, tránh xa tôi, đẩy lùi tôi khỏi cuộc sống của họ? Tôi không xứng đáng sống trên đời sao?
Ánh Sáng mỉm cười đáp lời:
– Không đâu Bóng Tối ơi! Bạn chính là một phần quan trọng của cuộc đời. Bạn đã tạo nên giá trị cho tôi và làm cho con người ngày càng hoàn thiện, tốt đẹp hơn đó!
Phải! Bóng Tôi đã cùng Ánh Sáng tạo nên cuộc sống này. Và, như Bo-ke đã nói: “Con người không cảm nhận được bóng tối sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng” – đó chính là quy luật tất yếu của cuộc đời.
Nếu được lựa chọn giữa một ngôi nhà tràn ngập ánh sáng và một ngôi nhà tối tăm ẩm thấp thì kết quả không cần nói cũng biết. Bởi “ánh sáng” cũng giông như những điều tốt đẹp ở trên đời như hạnh phúc, thành đạt, giàu có, hiểu biết, yêu thương… mang lại cho mọi người cảm giác ấm áp, bình yên. Còn “bóng tối” hay chính những mặt tôi của cuộc đời như bất hạnh, thất bại, nghèo khổ, dốt nát, căm thù… chỉ khiến người ta hụt hẫng, thất vọng, thậm chí đau khổ. Nhân loại ai cũng ghét bóng tối và muốn đấu tranh để loại bỏ nó ra khỏi cuộc sổng của mình, nhưng tại sao đến nay nó vẫn tồn tại? Đây, Bo-ke nói, muốn thây sáng, phải cảm nhận được tối, bóng tối chính là cái tạo nên giá trị của ánh sáng, tạo nên cuộc sống đẹp đẽ của chúng ta ngày hôm nay.
Tại sao “bóng tôi” lại có một vai trò quan trọng như vậy? Nghe có vẻ vô lí quá nhưng thực ra nó chính là quy luật trong cuộc sống . Hãy hình dung cuộc đời là một bức tranh khổng lồ, những điều làm chúng ta hạnh phúc, vui sướng sẽ là những vệt màu sáng và những điều làm chúng ta đau khổ, buồn bã là những gam màu tối tăm. Nếu ta chỉ chọn điểm tô lên bức tranh cuộc đời những vệt màu sáng chói, sặc sỡ thì dù bức tranh của chúng ta có rực rỡ đến đâu, chúng cũng chỉ là những khối màu chói mắt và nhàm chán. Song chỉ cần điểm tô lên đó một vệt màu tối, bạn sẽ thấy khác ngay. Nơi những vệt màu ấy đi qua, cái rực rỡ, chói mắt dịu đi, gợi cho chúng ta cảm giác buồn trầm lắng. Rung động, cái rung động được tạo ra từ một vết màu buồn trên nền tranh rực rỡ. Đấy là cuộc sống ! Lên xuống, trầm bổng, thú vị biết bao! Nhiều vệt màu tối đan xen nhau, cùng với những gam màu sáng tạo nên bức tranh thực sự của cuộc đời. Con người có lạc vào bóng tối mới thực sự hiểu được giá trị của ánh sáng. Cũng giông như bức tranh ấy, chính vệt màu buồn bã đã tôn lên giá trị, vẻ đẹp của những gam màu rực rỡ. Nếu thực sự bóng tối biến mất trên Trái Đất này thì phải chăng thứ ánh sáng chói lòa – những giá trị tốt đẹp của cuộc sống trở thành những món hàng “đồng giá” vì đâu đâu cũng có, đâu đâu cũng thấy? Người nào cũng hạnh phúc, thành đạt, hiểu biết, yêu thương… thì chúng ta còn sống để làm gì? Tận hưởng ư? Làm sao chúng ta có thể tận hưởng một vẻ đẹp hay một cảm giác vui sướng mà không thật sự hiểu rõ về nó? Một người chưa nếm trải mùi vị cay đắng của bất hạnh sẽ không bao giờ yêu quý cái vị ngọt ngào của hạnh phúc. Một người chưa bao giờ vấp ngã trong cuộc đời sẽ không bao giờ biết được cái cảm giác vui sướng, tự hào khi đứng dậy bước tiếp về phía trước. Một người chưa bao giờ khao khát con chữ như sự sống sẽ không bao giờ hiểu được cái tột cùng hạnh phúc khi được cầm trong tay cây viết viết nên những dòng chữ đầu tiên… Và còn nhiều nhiều nữa những cảm xúc vui sướng hạnh phúc mà ta không bao giờ được nếm trải nếu không thực sự cảm nhận được những đau khổ trong đời. Chính những đau khổ ấy, cái bóng tối đáng sợ bao trùm lên chúng ta ấy sẽ giúp chúng ta có động lực mà tìm đến ánh sáng đích thực, giúp chúng ta thực sự “sống ” trong cuộc đời, với những đen trắng, buồn vui, sướng khổ cứ đan xen nhau, tạo nên giá trị cho nhau. Nghĩ lại, tạo hóa thật tài tình khi tạo ra mọi vật đều có hai mặt tương phản. Nếu mất một trong hai, dù là mất đi mặt xấu, chúng sẽ không tồn tại. Cuộc đời cũng vậy, mất đi “bóng tối”, thật vô nghĩa!
“Bóng tôi” quả là giúp cuộc đời đẹp hơn. Nhưng sẽ thật tồi tệ khi ta đắm chìm trong đó. Nó là một phần không thể thiếu của cuộc sống nhưng tuyệt đổi không phải là mục đích cuôì cùng của đời người. Có còn đẹp nữa không khi bức tranh chỉ toàn màu tối, âm u, ghê sợ? Có còn ngon nữa không một tô phở chỉ toàn mùi ớt cay nồng? Đành rằng phải “sống chung” với đau khổ để cảm nhận hạnh phúc của cuộc đời nhưng thật sai lầm khi nghĩ rằng có đau khổ ắt sẽ có hạnh phúc, ở đời chẳng có gì là tự nhiên cả. Muốn có hạnh phúc, phải tự mình vượt qua nỗi đau. Đau khổ sẽ cho ta thêm động lực, nhưng còn sức mạnh, đó là của chính chúng ta. Đau khổ trong cuộc đời, ai cũng sẽ gặp phải nhưng không phải ai cũng có đủ sức vượt qua chặng đường tôi này. Nếu không đủ khát khao, không đủ nghị lực, không đủ niềm tin để vượt qua, ta trở thành một kẻ chiến bại thật đáng trách!
Này bạn, đừng ngồi mãi trong bóng râm bên vệ đường. Sau một hành trình đầy cam go, bạn đã biết thế nào là những niềm vui, hạnh phúc thật sự. Hãy cán đảm bước lên phía trước, đối đầu với thử thách, vượt qua những vùng tối để đón nhận và sống trọn vẹn cuộc sống ánh sáng đẹp ngời. Đừng bỏ qua bất cứ một gam màu nào có thể làm đẹp bức tranh cuộc đời. Đừng bỏ qua bất cứ một gia vị nào có thể làm đậm đà thêm mùi vị cuộc đời. Nhưng phải nhanh lên đấy, bạn chỉ có duy nhất một cuộc đời mà thôi.
Hãy nhớ lấy thông điệp mà Bo-ke đã gửi cho đời, cho chúng ta, những người đang tìm kiếm cho mình một cuộc sống trọn vẹn. Hãy nhớ lấy câu trả lời của Ánh Sáng dành cho Bóng Tối và đừng phụ lòng họ:
– Bạn nói thật sao? – Bóng Tối nghi ngờ.
– Phải! Bạn có thấy không? Con người đang hết sức vượt qua khổ đau để tìm đến hạnh phúc. Chính bạn đã giúp họ hiểu được giá trị cuộc sống và sốhg trọn vẹn, ý nghĩa cuộc sống này. Tuy họ đang cố gắng vượt qua bạn nhưng khi đã vượt qua được, họ nhất định sẽ hiểu và biết ơn bạn.
Bóng Tốì mỉm cười cảm ơn Ánh Sáng. Rồi cả hai lại tiếp tục cùng nhau đan dệt nên những vùng sáng tối, làm trọn vẹn cuộc sống của con người.