Đọc lại truyện cổ tích “Tấm Cám”. Em hãy kể chuyện cô Tấm đang ở nhà bà hàng nước, nhớ nhà, nhớ vua và mong được đoàn tụ.
Từ ngày buông mình rơi vào vạt áo bà lão hàng nước, được bà nâng niu, Tấm ở trong quả thị rất đỗi cảm động. Mỗi khi bà đi vắng, Tấm từ quả thị bước ra quét nhà nấu cơm nấu nước cho bà. Rồi bà rình bắt được, xé vụn vỏ thị. Thế là Tấm làm con gái bà cụ.
Những khi bà cụ đi chợ vắng, làm xong mọi việc trong nhà. Tấm thường ngồi trên chõng tre, cảm thấy lòng mình vừa vui vừa buồn.
Nàng vui vì được bà cụ xem như con gái, tìm ra được tình cảm người mẹ mà nàng tưởng đã mất đi vĩnh viễn. Nàng chạnh lòng nhớ tới người mẹ xấu số đã mất đi quá sớm để lại cho nàng một số phận bơ vơ ngay trong nhà mình. Nàng rất giận bà. dì ghẻ và đứa em gái cùng cha khác mẹ nỡ nhẫn tâm cướp đi tuổi thơ hồn nhiên và niềm vui của nàng. Thì ra thấy nàng mồ côi, không nơi nương tựa, hai mẹ con rắp tâm tước đoạt những quyền lợi mà lẽ ra nàng được hưởng. Thấy nàng xinh đẹp, hai mẹ con lại ra tay giết hại để tước đoạt hạnh phúc của nàng. Thật hiếm có một hành động nào tàn khốc và nhẫn tâm hơn thế. Nàng nghĩ: Lừa ta hụp xuống cho sâu để trút hết giỏ cá của ta để về nhà tranh chiếc yếm đỏ, rồi nhiều việc xấu xa khác, nhưng cũng chỉ là những việc nhỏ. Nhưng làm sao có thể tưởng tượng được là có thể lừa ta trèo cau đế chặt cây cho ta ngã chết? Khi ta đã hóa làm chim vàng anh để được gần chồng ta, thì Cám lại ăn thịt ta. Ta hóa làm cây xoan đào để ru chồng ta ngủ, Cám cũng chặt thân ta đi. Vậy là Cám đã hại ta hết kiếp này đến kiếp khác. Giờ này hẳn mẹ con cái Cám đang chiếm cung vua, và không biết chồng ta sống ra sao?
Nàng nghĩ đến cuộc trở về đoàn tụ với chồng mà rùng mình. Ai dám bảo rằng là Cám lại không làm hại nàng một lần nữa?
Nàng lại nghĩ đến vua. Liệu nhà vua có nghĩ ra con Cám ác độc ấy không? Nàng sung sướng thấy rằng nhà vua đã nhớ đến nàng, khi nàng là con chim vàng anh, chàng đã nâng tay áo rộng lên đón nàng vào. Khi nàng là cây xoan đào, ngày nào chàng cũng mắc võng hóng mát dưới bóng cây. Khi cây bị đôn thì chàng buồn hẳn. Rõ ràng là chàng rất yêu nàng. Nhưng tại sao chàng lại nhu nhược đến thế? Chàng chỉ ngậm miệng chịu thiệt, chẳng có biện pháp gì để chặn bàn tay độc ác của con Cám lại là làm sao? Nếu chàng không bảo vệ được nàng thì đời nàng sẽ như thế nào?
Ngày ngày Tấm đều trông ra đường và mong nhà vua đến tìm. Càng ngày nàng càng sốt ruột, và một ngày qua đi là lòng nàng thêm niềm khắc khoải.
Thế rồi một hôm, nhà vua đi chơi ngang qua nhà bà hàng nước, ghé vào nghỉ chân. Khi nghe vua hỏi bà cụ: “Trầu này ai têm”, “Xin cho được gặp con gái cụ”. Tim nàng đập rộn rã như muốn làm vỡ lồng ngực. Không chờ bà cụ gọi. Tấm đã bước ra. Nàng mừng mừng tủi tủi gặp lại chồng, và hai người sánh vai cùng về cung.
Hạnh phúc cua họ rồi sẽ ra sao? Phải chăng cái ác sẽ tự nguyện rút lui? Phải chăng ở hiền gặp lành, ác giả ác báo như niềm tin muôn thuở?