Kể lại một kỉ niệm tuổi thơ của em
Hồi em học lớp hai, một hôm giờ thủ công cô giáo thông báo:
– Mỗi em tự làm lấy một cái gối con lau bảng, để nộp chấm điểm và để sử dụng cho lớp suốt năm học.
Em lo sợ quá, vì việc khéo tay này phải có sự chỉ bảo của mẹ mới mong có được cái gối con xinh xắn mà… em thì không còn mẹ, không có luôn những mảnh vải hoa màu sặc sỡ. Đã mấy lần em định nói với ba nhờ ba giúp, nhưng nhìn bàn tay ba cứng ngắt đầy vết chai (vì ba làm công nhân vác nước đá mà) nên lại thôi. Tay ba như vậy thì sao khéo léo được.
May mắn em lượm được một chiếc mũ len của em bé. Em tự tay may bốn góc lại, rồi đi nhặt mấy trái gòn khô đập vỡ lấy ruột dồn vào đấy. Dù em đã cố gắng hết sức, cái gối con của em làm vẫn không đẹp tí nào.
Giờ nộp gốì chấm điểm, em xâu hổ và tủi thân úp mặt xuống bàn mà khóc, vì quanh em tiếng cười nhạo của các bạn… không cười sao được bởi cái gối con của em, nó xấu xí làm sao, khi nằm bên cạnh những cái gốì con có màu sắc rực rỡ. Có cái còn riền ren trắng, ren xanh, được may máy cẩn thận.
Cô giáo cầm cái gối của em đưa lên, các bạn lại cười lớn. Cô giáo nghiêm khắc nói:
– Các em không nên cười bạn, đây mới đúng là cái gối tự tay mình làm ra, còn đây là những chiếc gối của mẹ các em may. Chiếc gối của em Ánh xứng đáng được điểm mười.
Cả lớp im bặt. Cô giáo đi xuống vuốt tóc em:
– Nín đi em, có gì đâu mà khóc, em giỏi lắm.
Bàn tay cô vuốt ve trên tóc, khiến em chợt nhớ tới mẹ. Em mang ơn cô vô cùng. Em thầm thì ước ao:
– Mẹ ơi! Phải chi mẹ đừng bỏ con mà đi…