Kể sáng tạo truyện “Trí khôn của tao đây!” bằng lời kể của anh nông dân
Tôi là một anh nông dân chuyên làm nghề cày mướn. Hôm nọ đang cày gần bìa rừng thì tôi thấy một con Cọp mình vàng óng cứ lượn lờ đi qua đi lại và sau đó thì nó ngồi một chỗ như pho tượng đúc để nhìn chúng tôi ra vẻ ngạc nhiên lắm. Tôi nhận ra con Cọp này đã ăn mất mấy con dê của tôi hôm trước. Nén giận tôi giả vờ như không hay biết có nó trên đời, chúng tôi vẫn tiếp tục cày. Cả tôi và Trâu trao đổi cho nhau lần cuối kế hoạch trả thù con Cọp khốn kiếp.
Khi Cọp tiến lại gần hơn. Trâu hỏi tôi rõ to:
– Ông ơi, khi nào thì ông mới cho con một ít trí khôn để con ăn thịt mấy con heo rừng hay phá vườn, phá ruộng hở ông!
Tôi giơ roi giả bộ quất vun vút mấy cái vào mông Trâu rồi hét lên:
– Mày có chịu cày không thì bảo! Đồ nhà Trâu mà cũng đòi dùng trí khôn hử! Trong các con vật họa chăng chỉ có loài Cọp là dùng được thôi!
Mặt trời đã đứng bóng cả tôi và Trâu đã mệt nhoài. Tôi mở cày cho Trâu, còn tôi thì lại ngồi dưới gốc cây đa vừa uống nước vừa hút vài khói thuốc Lào. Tôi nhìn về phía Trâu đang gặm cỏ thì thấy Cọp đã đến bên nó từ lúc nào. Hai đứa đang thì thầm điều gì ra chiều quan trọng và bí mật lắm. Dường như Cọp đang năn nỉ và Trâu thì lắc đầu nguầy nguậy. Sau đó Trâu nói thật to:
– Anh lại hỏi ông ấy đi. Tôi không biết.
Cọp xăm xăm đi lại chỗ tôi. Tôi nhìn thấy Trâu nở một nụ cười mãn nguyện với hai hàm răng trắng xóa.
Với dáng vẻ hung hăng hông hách, Cọp hỏi tôi cộc lốc:
– Trí khôn gì vậy? Cho tôi một ít được không?
Tôi nhanh nhẩu đáp:
– Ô, thế anh cũng không biết trí khôn là gì à? Trí khôn là cái dùng đế bắt mọi loài thú mà ăn thịt thỏa thích. Tôi vừa nói với thằng Trâu là chỉ có Cọp mới xứng đáng có trí khôn và với anh thì tôi sẽ cho một ít.
Cọp mừng quýnh:
– Được, được, anh cho tôi một ít, cho tôi nhanh đi!
Tôi đáp:
– Trí khôn tôi để ở nhà, tôi về lấy mới cho anh được. Nhưng anh phải cho tôi trói lại ở gốc cây này để Trâu của tôi không bị anh ăn thịt. Anh có chịu không?
Cọp ngoan ngoãn để cho tôi dùng mấy sợi dây thừng buộc Trâu trói chặt vào gốc cây.
Khi biết chắc Cọp không cựa quậy được nữa, lúc đó tôi mới cầm mấy chiếc roi mây giáng những trận mưa roi vào đầu, vào mình, vào cố Cọp. Vừa đánh tôi vừa hét: “Trí khôn tao đây, mày cần bao nhiêu? Như thế này đã đủ chưa?”. Cọp kinh hoàng ra sức giẫy giụa và kêu rống thảm thiết.
Chưa hả giận tôi vừa kế tội lỗi của nó vừa nói với Trâu kéo lại một bó rơm to tướng, tôi chất rơm quanh mình Cọp. Và sẵn mồi lửa hút thuốc chưa tàn tôi thổi to rồi châm lửa. Lửa ngun ngút bốc lên, Cọp la hét vang trời, cặp mắt nó vừa giận dữ, vừa sợ hãi cứ long lên từng tia sáng xanh lè, mùi lông bị đốt tỏa ra khét lẹt.
Cảnh tượng chúa sơn lâm vùng vẫy thật hài hước. Tôi cười chảy nước mắt Trâu cũng cười nghiêng cười ngửa.
Dây trói đứt, Cọp vùng dậy được, cong đuôi vác cái thân đang ngun ngút khói lao vào rừng.
Tôi ngoảnh lại thì thấy Trâu mặt mày méc xệch, vênh lên. Hóa ra, mải cười, hàm trên của Trâu va vào đá và rụng không còn một chiếc răng nào.
Kế từ dạo đó mà nhà Trâu sinh ra không có hàm răng trên nữa, và cũng kể từ đó, những con Cọp luôn có những vằn đen trên lưng, dấu tích của trận cháy hôm nào.
Vì Cọp ỷ thế lớn mạnh mà hay ưa gây tai họa cho mọi người, chúng thật xứng đáng nhận sự trừng phạt của trí khôn con người chúng ta phải không các bạn? Tôi thật không ăn hận khi đối xử với Cọp như vậy. Chỉ thấy tội nghiệp cho Trâu….