Kể về giấc mơ gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày
Bài làm
Bạn có tin vào những gì xuất hiện trong giấc mơ hay không? Tôi vẫn luôn khăng khăng rằng: “Đã là giấc mơ thì không có thực”, nhưng cho đến một hôm, là buổi trưa mùa hạ gió ùa thốc vào khung cửa sổ bên hiên nhà, tôi mơ thấy ông nội. Mặc dù nó không bao giờ diễn ra ở hiện tại nhưng tôi tin rằng đó là điều kì diệu, là nỗi nhớ bấy lâu nay của tôi được đáp trả.
Mùa hè ở quê tôi bỏng rát thứ nắng vàng ươm, tưởng như nắng có thể bóp chặt lấy mùa hè. Mẹ vẫn bảo nắng miền Trung khó nơi nào “có được”, “ông trời ưu ái” nên mới có cái nắng đặc biệt đó. Hôm ấy, tôi nằm vật trên chiếc võng buộc một dây và cột nhà, một dây vào khung cửa sổ bằng gỗ ve vẩy cái quạt mo cau bà nội vừa làm trưa hôm trước, thiu thiu ngủ từ bao giờ. Bỗng…
Có một người đàn ông dáng người hơi đậm, mái đầu bạc phơ, nụ cười rất tươi bước vào giấc ngủ của tôi. Giấc mơ ấy tôi còn nhớ rất rõ.
“Linh, lại đây ông cho kẹo lạc, cháu vẫn thích ăn nó nhất phải không” – tiếng ông nội vang vang ở bên hiên thềm rêu phong phủ dày đặc. Tôi đang ngồi chơi đồ hàng dưới gốc cây xoài chi chít quả vội bật dậy, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh vào chỗ ông, như sợ có ai giành mất phần mình. Bàn tay tôi vẫn dơ bẩn mùi bùn đất, ông lấy chiếc khăn lau tay cho tôi thật sạch và đặt kẹo vào bàn tay bé xíu của tôi. Lúc ấy, ông nhìn tôi ăn ngon lành, khẽ vuốt mái tóc đang rối bù và cười. Nụ cười thật hiền, nụ cười đủ để khi thoát ra khỏi giấc mơ vẫn luôn ám ảnh lấy tâm trí tôi.
Trong giấc mơ, ông mặc bộ quần áo màu vàng như nắng, nhưng dịu hơn nắng và đẹp hơn nắng. Mừng thọ năm ngoái, cô Ba đã mua cho ông Nội bộ quần áo ấy, ông rất thích mặc nó, vì ông thương cô Ba nhất nhà nên có gì của cô ông cũng thích.
Ông hỏi tôi học hành có tốt không, có nghe lời ba mẹ và bà nội không. Tôi cứ mải ăn nên chỉ cười và gật đầu với ông mà thôi. Ông bảo bây giờ ông đang ở một nơi rất xa, chỉ thi thoảng mới về thăm tôi được. Tôi tò mò hỏi rằng đó là nơi nào, ông không đáp mà chỉ bảo rất nhớ tôi thôi.
Chẳng hiểu sao trong giấc mơ tôi chỉ biết ăn thôi, chỉ ngước mắt lên nhìn ông được một lần và hỏi thăm ông được một câu “Bao giờ ông về thăm cháu nữa”.
Trong giấc mơ ấy, nội còn hứa nếu năm học này tôi lọt vào đội tuyển Toán, ông sẽ có quà cho tôi, là chiếc xe ô tô tải bằng nhựa mà tôi vẫn hằng thích. Tôi chỉ kịp hứa với ông là tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để được tặng quà.
Bỗng mẹ lay tôi dậy, giấc mơ đi mất, ông nội đi mất và yêu thương đi mất. Tôi không còn nhớ rõ ràng từng chi tiết nữa, tôi chỉ biết rằng trong giấc mơ ông nội đã về bên cạnh tôi, trong ngôi nhà này. Tỉnh dậy, lòng tôi buồn rười rượi vì chưa kịp nhìn ông và ôm ông lâu thật lâu. Bao nhiêu năm rồi, tôi chưa được gặp ông, vì ông ở xa tôi quá.
Giấc mơ ấy, cho đến bây giờ mỗi lần nhớ lại tôi vẫn thấy vừa buồn vừa vui. Tôi nhớ và thương ông nhiều lắm, tôi sẽ học thật giỏi để ông lại về thăm tôi nhiều lần nữa.