Mùa thu Hà Nội từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng sáng tác bất tận cho các văn nghệ sĩ đồng thời để lại trong lòng người những cảm xúc khó phai. Em hãy tưởng tượng về một ngày thu Hà Nội và nêu cảm nhận về vẻ đẹp ấy
Một chiều, tôi thong thả bước dạo trên con phố nhỏ và bỗng nhận thấy: những bông hoa cúc vàng tươi đã nở rộ, hương thơm ngọt ngào của những chùm hoa sữa phảng phất đâu đây, những chiếc lá úa vàng đang rơi rụng… “Thế là mùa thu dịu dàng đã về trên những con đường Hà Nội!”
Sáng sớm, đứng trên gác tập thể dục tôi ngắm nhìn con phố thân quen. Trời chưa sáng hẳn, những màn sương đêm mờ ảo bao trùm lên bầu không gian tĩnh lặng. Những mái nhà trầm lặng đứng trong sương, những dáng cây cổ thụ uy nghiêm đứng trong sương, cảnh vật yên tĩnh phảng phất sắc màu huyền bí.
Khi thần Mặt Trời lấp ló đằng chân trời xa thì sương tan dần, làm lộ rõ mọi vật, trên đường xe cộ đã đi lại tấp nập. Những tiếng còi của xe buýt ngân dài, tiếng chuông xe đạp kêu rung reng trên phố; tiếng lạch xạch bày hàng, tiếng mặc cả dứt khoát trong khu chợ… đã làm cho thành phố trở nên rộn rã, nhộn nhịp hơn. Một ngày mới bắt đầu. Trẻ con đi học, người lớn đên cơ quan. Ai ai cũng tất bật với công việc của mình.
Trưa. Những tia nắng ấm trải dài trên đường, thỉnh thoảng lại lịm đi một lúc. Trên con phố nhỏ lững thững những gánh hàng hoa rong. Nào thược dược, lay ơn, nào hoa huệ, hoa-cẩm chướng. Nhưng nhiều hơn cả là hoa cúc. À vâng, mùa thu mà lại!
“Mùa thu của em
Là vàng hoa cúc
Như nghìn con mắt
Mở nhìn trời êm”.
Tôi còn nhớ mãi bốn câu thơ này tôi đã học ở lớp hai. Đầu thu, lúc đó trường tôi trồng nhiều hoa cúc lắm! Hoa cúc có rất nhiều màu nhưng đẹp nhất là màu vàng. Những bông hoạ cúc đại đoá màu vàng tươi phải có đến hai, ba chục cánh hoa cong cong vẻ mỏng manh. Nhìn những khóm hoa cúc vàng đang giơ bàn tay xanh bóng lên trông như những đứa con của Thần Mặt- Trời đang vẫy chào cha mẹ của chúng.
Buổi trưa, trong ngõ yên ắng dường như chỉ còn tiếng lá reo xào xạc hoà quyện với giọng hót véo von của muôn loài chim, bỗng từ xa tiếng dép lẹt xẹt với giọng rao:
– Ai cốm không? cốm đê….
Cốm Hà Nội thì nhất đấy! Cái màu xanh nõn chuối, cái hương vị đồng quê của nếp non đã giúp cốm hấp dẫn. được mọi người. Mùa thu, chắc ai cũng ăn cốm ít nhất là một lần. Giọng mời chào tha thiết “Ai cốm không!” đã khiến mọi người dều không kiềm lòng được và gọi gánh cốm để mua ba bốn lạng về thưởng thức. Người bán hàng gói cố’m cân thận ở bên trong một cái lá sen xanh thẫm rồi nhẹ nhàng thắt dây cói bên ngoài.
Xế chiều, lá vàng trên đường nhiều hơn. Chiếc nọ thả mình lên chiếc kia, dệt thành một chiếc váy. cho con đường, một chiếc váy đệp nhưng giản dị và đặc biệt không ai có được. Những cơn gió thoảng qua, nhẹ lạm nhưng ai cũng có cảm giác se se lạnh. Không chỉ có người lạnh và cây cũng lạnh vì mỗi lần như vậy nó lại mất đi mấy chiếc lá để rồi đến mùa đông nó chỉ còn những cành khẳng khiu, trơ trụi.
Nắng bây giờ đã nhạt màu hơn trước. Những giọt nắng cuối cùng yếu ớt chiếu qua tán lá cây, rồi dần dần nó đã tắt lúc nào không hay.
Cho đến một hôm, màu vẳng hoa cúc biến đâu mất, hương thơm ngọt ngào của hoa sữa đã đi đâu mà không còn lâng lâng trong không gian nữa? Đường phố chỉ còn những thân cây trơ cành và những người mặc áo bông ấm cúng vội vàng qua lại. Buồn bã, lạnh lẽo quá. Mùa đông đã về… Thế là mua thu dịu dàng đã đi rồi…