Nghị luận xã hội về vấn đề học đi đôi với hành
Xem thêm: Nghị luận về phương châm “học đi đôi với hành”
Bàn về phương pháp học tập, xưa nay có rất nhiều ý kiến. Mỗi ý kiến đúc kết một kinh nghiệm quý báu góp phần rút ngắn khoảng cách trong hành trình chiếm lĩnh tri thức của nhân loại. Học đi đôi với hành là một trong những phương châm đó. Từ xưa tới nay, mối tương quan giữa học và hành được nhiều người quan tâm, bàn luận. Học quan trọng hơn hành hay hành quan trọng hơn học? Trước hết, chúng ta phải tìm hiểu xem học là gì? Hành là gì ?
Học là hoạt động tiếp thu những tri thức cơ bản của nhân loại đã được đúc kết qua mấy ngàn năm lịch sử. Chúng ta có thể học ở trường qua sự truyền thụ của thầy cô giáo; học ở bạn bè; tự học qua sách vở và thực tế đời sống. Mục đích của việc học là để làm giàu tri thức, nâng cao trình độ hiểu biết về nhiều mặt để có thể làm chủ bản thân, làm chủ công việc của mình, góp phần hữu ích vào việc xây dựng sự nghiệp riêng và sự nghiệp chung.
Hành là quá trình vận dụng những kiến thức đã tiếp thu được trong quá trình học vào thực tế công việc hằng ngày. Ví dụ như người thầy thuốc đem hiểu biết của mình học được ở trường Đại học Y Dược trong suốt sáu năm để vận dụng vào việc chữa bệnh cứu người. Những kiến trúc sư, kĩ sư xây dựng thiết kế và thi công bao công trình như nhà máy, bệnh viện, sân. bay, nhà ga, công viên, trường học… Những kĩ sư cơ khí chể tạo máy móc phục vụ sản xuất trong lĩnh vực công nghiệp, nông nghiệp… Nông dân áp dụng khoa học kĩ thuật vào chăn nuôi, trồng trọt để thu hoạch với năng suất cao… Đó là hành.
Học để hành, có nghĩa là phải học để làm cho tốt. Thực tế cho thấy có học vẫn hơn. Ông cha chúng ta đã khẳng định: Bất học bất tri lí, có nghĩa là không học thì không biết đâu là phải, là đúng. Người có học khác hẳn người vô học không phải chỉ ở chữ nghĩa mà còn ở nhiều thứ khác như trình độ nhận thức, khả năng ứng xử trong giao tiếp xã hội, khả năng giải quyết công việc trong những tình huống phức tạp… Mục đích của việc học là để làm cho mọi công việc được thực hiện với chất lượng và hiệu quả cao hơn. Nếu chúng ta học những lí thuyết dù cao siêu đến đâu mà không vận dụng được vào thực tế thì đó chỉ là lí thuyết suông, tốn thời gian, tiền bạc mà vô ích, giống như truyện ngụ ngôn ngày xưa kể về người đàn ông mất bao công phu tìm thầy học nghề giết rồng để rồi suốt đời chẳng tìm thấy một con rồng nào cả.
Ngược lại, hành mà không học thì không thể trôi chảy. Không có lí thuyết soi sáng, chúng ta sẽ gặp khó khăn trong công việc. Nếu ta chỉ làm việc theo thói quen và kinh nghiệm thì tiến trình làm việc sẽ chậm và hiệu quả không cao. Cách làm việc cũ kĩ, lạc hậu ấy chỉ thích hợp với những hình thức lao động giản đơn, không cần nhiều đến trí tuệ. Trong thời đại công nghệ khoa học kĩ thuật phát triển nhanh chóng và mạnh mẽ như ngày nay thì cung cách làm việc ấy không còn phù hợp nữa.
Muốn đạt được hiệu quả cao trong công việc, con người phải được đào tạo bài bản, nghiêm túc, đến nơi đến chốn theo từng chuyên ngành và trong suốt quá trình làm việc vẫn phải học tập, học tập không ngừng. Nắm vững lí thuyết, chúng ta mới có thể làm được những công việc phức tạp và tránh được những sai lầm đáng tiếc. Lí thuyết dẫn đường cho thực hành; thực hành bổ sung, hoàn thiện cho lí thuyết… Vì thế chúng ta không thể coi nhẹ vai trò vô cùng quan trọng của việc học mà phải đánh giá đúng mức mối quan hệ hữu cơ khăng khít giữa học và hành.
Ngày nay, phương châm học đi đôi với hành luôn được đề cao trong các cấp học nhưng việc thực hiện thì còn nhiều hạn chế.
Khi nói học đi đôi với hành là chúng ta đề cập đến mối quan hệ giữa lí thuyết và thực tiễn, Học đi đôi với hành có ý nghĩa thực sự quan trọng. Để đạt được hiệu quả cao, người học nên biết cân bằng giữa lí thuyết và thực tiễn sao cho hài hòa, hợp lí. Giữa lí thuyết và thực hành có mối quan hệ như hai chân của một con người, thiếu một chân thì con người chẳng thể đứng vững. Như vậy, học với hành giúp chúng ta vừa chuyên sâu kiến thức lại vừa thông thạo, hoàn thiện kĩ năng làm việc.
Có thể nói Bác Hồ là tấm gương tiêu biểu cho phương châm học đi đôi với hành. Bác đã từng khẳng định: lí luận phải đi đôi thực tiễn, lí luận mà không có thực tiễn chỉ là lí thuyết suông. Bác biết rất nhiều ngoại ngữ và sử dụng thành thạo không chỉ trong giao tiếp mà còn viết văn, viết báo bằng ngoại ngữ.
Những tác phẩm văn xuôi bằng tiếng Pháp như: Con rồng tre, Những trò lố hay là Varen và Phan Bội Châu… Tập thơ Nhật kí trong tù và những bài thơ chữ Hán mà Bác sáng tác là kết quả của quá trình học tập, rèn luyện lâu dài.
Học đi đôi với hành có ý nghĩa quan trọng và thiết thực đối với các ngành nghề, các môn kĩ thuật. Thật đáng tiếc cho những ai chỉ giỏi lí thuyết sách vở mà phải bó tay trước thực tiễn sinh động và phong phú hằng ngày của cuộc sống.
Học đi đôi với hành không chỉ bó hẹp trong nhà trường, không chỉ là một cách học để nắm vững kiến thức mà còn là sự vận dụng có hiệu quả những kiến thức ấy khi ra ngoài xã hội. Những gì được học phải đem áp dụng vào cuộc sống, chứ không phải học để biết rồi bỏ đó. Rất nhiều học sinh đã được học những lời hay ý đẹp trong trường nhưng khi bước ra đời thì lại có những ngôn từ hành động không đẹp, thậm chí đáng chê trách. Hãy biến những tri thức, những bài học cuộc đời đầy ý nghĩa mà ta thâu nhận được từ sách vở thành hiện thực. Như vậy thì những kiến thức đó mới trở nên thật sự có ý nghĩa.
Học đi đôi với hành là một phương châm giáo dục đúng đắn và khoa học, đề cập đến một phạm vi khá rộng với những biểu hiện phong phú, đa dạng. Việc kết hợp giữa lí thuyết và thực hành có thể được tiến hành dưới nhiều hình thức khác nhau, ở những lĩnh vực khác nhau. Thông qua thực hành, người học nắm chắc lí thuyết hơn vì lí thuyết ấy được biến thành việc làm và được kiểm nghiệm trong thực tiễn.
Điều quan trọng nhất là làm sao đưa lí thuyết vào thực tiễn để được kiểm nghiệm, cụ thể hóa bằng những sản phẩm có thực. Chẳng hạn, khi học xong lí thuyết một kiểu bài tập làm văn, học sinh phải thực hành bằng một bài làm văn cụ thể. Đặc biệt đối với môn ngoại ngữ, học không thể tách rời với hành. Việc hiểu nghĩa từ sẽ có hiệu quả hơn nếu người học biết sử dụng từ thường xuyên trong bất cứ tình huống giao tiếp nào. Như vậy thì việc nhớ từ mới trở nên chính xác và bền lâu trong tâm trí người học. Nếu bạn chỉ chăm chú học thuộc các thì trong tiếng Anh, các cấu trúc ngữ pháp trong khung đóng sẵn, bạn sẽ khó nhớ và mau quên. Tuy nhiên, nếu đem lí thuyết ấy vận dụng vào thực tiễn nói hoặc viết, bạn sẽ nhớ lâu hơn rất nhiều. Một bài học của môn giáo dục công dân về tình bạn chúng ta chỉ nghe thoáng qua như một mớ lí thuyết giáo điều, thế nhưng nếu thầy, cô giáo cụ thể hóa những khái niệm gọi là chia sẻ, cảm thông, giúp đỡ, hi sinh… bằng thực tế cuộc sống quanh ta, chúng ta sẽ thấy bài học ấy cực kì sống động và giàu ý nghĩa.
Có người đã từng nói: Mọi lí thuyết đều màu xám, chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi. Tuy có phần cực đoan nhưng câu nói đó đã khẳng định đúng về giá trị của thực tiễn trong đời sống con người.
Quả thực, nếu học mà không có hành thì việc học chưa trọn vẹn. Lí thuyết mà không được đem ra thực hành thì đó chỉ là lí thuyết suông. Không có hành, người học dường như chỉ nắm lí thuyết một cách máy móc, nửa vời, dẫn đến kết quả là những kiến thức đó sẽ trở nên mơ hồ, không chắc chắn.
Một thực tế đáng buồn là từ trước đến nay, nhiều học sinh đã sai lầm trong cách học, dẫn đến hiệu quả không cao vì chỉ khư khư ôm lấy lí thuyết mà không chịu thực hành. Một phần do các bạn ấy chưa nắm được tầm quan trọng của phương châm học đi đôi với hành, một phần xuất phát từ tâm lí e ngại, lười hoạt động. Tuy nhiên, như trên đã nói, chúng ta phải biết kết hợp một cách hài hòa giữa lí thuyết và thực tiễn. Việc tuyệt đối hóa bất cứ một phương diện nào cũng sẽ phản tác dụng. Nếu quá đề cao lí thuyết, bạn sẽ rơi vào cách học máy móc, nặng nề, sách vở. Nếu thiếu những nền tảng lí thuyết cơ bản, bạn sẽ gặp nhiều khó khăn khi làm việc.
Học đi đôi với hành là kim chỉ nam cho mọi người trên con đường chiếm lĩnh đỉnh cao tri thức và tạo dựng sự nghiệp. Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Mình rất quan tâm đến học và hành. Bác khẳng định: Học để hành, học với hành phải đi đôi. Học mà không hành thì học vô ích, hành mà không học thì hành không trôi chảy. Quan niệm trên là phương châm đúng đắn cho ngành giáo dục nước nhà nói chung và cho mỗi con người nói riêng.
Trong sự nghiệp xậy dựng đất nước công nghiệp hoá hiện đại hoá đất nước ngày nay, xã hội ngày một phát triển. Sự hiểu biết, trình độ khả năng chuyên môn là đòi hỏi không thể thiếu của mỗi người. Tuy nhiên nhiều bạn trẻ hiện nay quá chú trọng vào việc học lý thuyết ở trường mà đôi khi quên mất phải thực hành – một điều hết sức quan trọng. Mối quan hệ giữa học và hành một lần nữa được nhấn mạnh qua câu: “Học đi đôi với hành”. Học là sự hiểu biết, là vốn kiến thức của mỗi con người. Con người có học là con người biết suy nghĩ, có nhận thức, có sự hiểu biết. Hành là thực hành, thực hiện, vận dụng những lý thuyết đã học bằng việc làm thực tế. Học kết hợp với hành không phải là vừa học vừa làm. Cho giả dụ, nếu bạn vừa ngồi ăn cơm hay rữa chén vừa học bài thì thử hỏi bạn có thuộc nỗi không? Sự kết hợp ta nói đến ở đây là việc thực hiện những lý thuyết đã học nhầm hiểu rõ, nắm vững những vấn đề mà phần lý thuyết đó đề cặp đến để có thể vận dụng chúng một nhanh chóng, chính xác trong thực tế sau này. Như khi ta học lý thuyết môn toán Lượng giác ở trường, ta thực hành những lý thuyết đó bằng cách làm thật nhiều bài tập để có thể nắm vững những lý thuyết ấy. Nói chung phương châm “học đi đôi với hành” là hoàn toàn chính xác. Nếu không kết hợp học với hành thì không thể đạt được hiệu suất cao trong công việc được. Bởi trong công việc cái người ta cần, quan tâm hàng đầu là sản phẩm-thành quả lao động chứ không phải là hiểu biết trên lý thuyết, một khi không đạt được chỉ tiêu đó thì dẫu cho có thành tích học tập tốt đến đâu thì ta cũng sẽ nhanh chóng bị xã hội đào thải, trỡ thành một kẻ thất bại đáng thương hại. Một kiến trúc sư đã tốt nghiệp ở truờng đại học danh tiếng với thành tích học tập rất xuầt sắc, vậy mà căn nhà do anh ta thiết kế ra lại không có chút thẳm mĩ, chất lượng ngôi nhà thì chỉ thuộc loại soàn soàn mà thôi. Một học sinh học tập rất tốt, điểm môn Công dân luôn cao, vậy mà khi ra đường trong thấy một bà lão ăn xin té ngã trên đường, không những không giúp đỡ mà ngược lại còn tỏ thái độ coi thường ghê tởm bà ấy, thiếu thực hành về mặt học vấn thì còn bù đấp lại chứ thiếu thực hành ở mặt đạo đức thì thật không thể chấp nhận. Một ngôi nhà không hoàn hảo thì còn có thể tạm sử dụng hoặc xây dựng lại, còn một con người có đạo đức suy thoái thì chỉ là đồ vô dụng. Một khi gạo đã nấu thành cơm, dù có chỉnh sửa nữa thì cái ác tâm trong đầu cũng chẳng thể nào mất đi được chỉ có nước đầu thai kiếp khác mới có thể sống tốt được, nếu không thì chỉ có thể làm hại người, xấu hổ đất nước mà thôi. Những ví dụ trên đã cho ta thấy phần nào tác hại của việc học không đi đôi với hành. Ngược lại, nếu bạn kết hợp tốt học với hành thì bạn sẽ đạt được nhìêu thành tựu. Không phải chỉ trong thời đại ngày nay mới cần phải kết hợp học với hành. Từ ngàn xưa, phương châm học kết hợp với hành đã được áp dụng không ít. Tuy nhiên, Kiến thức của nhân loại vô cùng phong phú, khoa học kĩ thuật ngày càng cao, nếu không học tập sẽ bị lạc hậu, không phù hợp với những cái mới lạ của thế giới. Mà muốn đạt kết quả cao nhất trong việc học, sự kết giữa hợp học với hành là điều không thể thiếu. Trong thời đại ngày nay, xã hội ngày một phát triển, đất nước ngày một hội nhập với thế giới, phương châm kết hợp học với hành trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Là người học sinh, trong thời gian học tập ở nhà trường,chúng ta cần phải chăm chỉ học tập kết hợp đi đôi với hành. Học bao gồm cả văn hoá, chữ nghĩa và khinh nghiệm của cuộc sống để nâng cao trình độ văn hoá, tiếp thu công KH và CN hiện đại nâng cao về nhận thức, về chính trị xạ hội. Tích cực lao động cần cù sáng tạo. Sẵn sàng tham gia vào sự nghiệp bảo vệ tổ quốc. Và sau này, khi bước vào đời thì phải tiếp tục nâng cao trình độ hiểu biết, nâng cao chuyên môn để làm việc có hiệu quả hơn. Tóm lại, câu phương châm trên nêu rõ tầm quan trọng của sự kết hợp giữa học và hành. Thực hiện phương châm này đúng cách ta sẽ đạt hiệu quả cao trong học tập, tạo điều kiện thuận lợi cho sự nghiệp sao này, đồng thời góp phần tích cực vào việc xây dựng một đất nước phồn vinh tiến bộ.
Học là con đường duy nhất dẫn đến tri thức , học đưa con người đến với thành công . Bất cứ ai cũng đều phải học . Học rất quan trọng nhưng học đúng cách lại càng quan trọng hơn . Và 1 trong những cách học đúng và hiệu quả nhất là phải đi đôi với thực hành.
Vậy “học” có quan hệ như thế nào với “hành”? Học là trau dồi kiến thức, mở mang trí tuệ. Học là tiếp thu , đón nhận những kiến thức , kinh nghiệm trong sách vở và ngoài cuộc sống.Học là chinh phục và tìm hiểu. Còn “hành” nghĩa là là thực hành, là vận dụng những kiến thức mình đã được học vào đời sống thực tiễn. Học với hành tuy hai mà một , học với hành ko thể tách rời nhau mà phải được siết chặt. Đã có học thì phải có hành , có hành thì trước hết phải học. Những người biết “học đi đôi với hành” là những người luôn biết học hỏi, và tích cực vận dụng kiến thức của mình vào đời sống.
Quả thật, câu nói trên hoàn toàn đúng. Hành vừa là mục đích vừa là phương pháp học tập. Một khi đã tiếp thu kiến thức mà lại không thực hành, không vận dụng thì những kiến thức đó dần sẽ bị mờ nhạt. Học mà không hành thi xem như vô nghĩa. Chỉ có thực hành mới có thể biến những kiến thức được học thật sự là của mình. Ta đã hiểu rõ việc thực hành trong học tập là điều vô cùng quan trọng. Nhưng nếu như chỉ hành mà không học, thì liệu như thế có tốt không? Một khi đã không nắm vững kiến thức mà lại áp dụng vào thực tế thì công việc sẽ không bào giờ trôi chảy, thậm chí còn có thể gặp những điều không may. Hành mà không học thì sẽ bị mọi người khinh chê là đồ vô dụng. Vì lẽ đó, ta lại càng hiểu nhiều hơn về việc học đi đôi với hành.
Học ở đây không có nghĩa chỉ là học trong phạm vi nhà trường, mà học có nghĩa là học mọi lúc mọi nơi. Bất cư ơ đâu, bất cứ khi nào và bất cứ người nào ta cũng phải học hỏi. Cuộc sống như 1 sa mạc và ta là một hạt cát, biết bao nhiêu điều ta còn phải học. Vi thế, thực hành, áp dụng, giúp ta nhớ lâu hơn và thậm chí sẽ không bao giờ quên những gì mình đã học. Học hành không những cho ta mở mang kiến thức, mà còn giúp ta trau dồi đạo đức và những phẩm chất tốt đẹp. Những con người học hành tốt, là những con người đẹp đẽ và đáng được tôn trọng. Bên cạnh những cách học tốt, thì lại có những cách học rất đáng phê phán. Học qua loa, học cho có, học đối phó, rồi học vẹt… là những cách học của một số người hiện nay. Liệu họ có nhận ra được rằng, với những cách học ấy, thì những kiến thức mà họ vừa tiếp thu xem như trống rỗng. Nếu vẫn duy trì những cách học như thế thì họ sẽ chẳng bao giờ thật sự có kiến thức cho riêng mình. Và những cách học ấy là nguyên nhân dẫn đến những tiêu cực trong thi cử, là yếu tố gây nên nhựng tật xấu.
Là một học sinh, cần phải nghiêm túc trong việc học. Học là phải hiểu, và hiểu là phải thực hành. Không học vẹt, học tủ, học qua loa cho có. Khi học xong thì cần phải ôn lại bài và làm lại các bài tập vận dụng để có thể nhớ được những bài vừa học. Và một điều không thể thiếu là cần phải sáng tạo, mạnh dạn nói lên kiến thức và suy nghĩ của mình để góp phần cho việc học thêm tốt và thành công hơn.
Nói tóm lại, “học đi đôi với hành” là con đường lớn nhất dẫn ta đến với thành công. Học hành là việc vô cùng quan trọng, chi khi biết học hành đúng cách thì ta mới có thể vững bước trong học tập và trong cuộc sống.
Bác Hồ có nói:’học với hành phải luôn đi đôi .Học mà không hành thì vô ích .Hành mà không học thỳ hành không trôi chảy ‘ Ý Bác khuyên ta rằng học và hành phải luôn song hành cùng nhau, không thể nào tách rời .Từ xưa đến nay , học đi đôi với hành là phương pháp học hiệu quả nhất đối với tất cả mọi người..Sau đây ta hãy cùng tìm hiểu vì sao học phải luôn đi đôi với hành. Học là quá trình tiếp thu kiến thức từ thầy cô ,những người xung quanh ,từ sách vở hay quan trọng nhất vẫn là tiếp thu kiến thức từ thực tiễn . Hành là làm ,là thực hành những gì đã học .Cụ thể là vận dụng kiến thức ,lí thuyết làm bài tập ,thí nghiệm để ứng dụng nhiều hơn vào cuộc sống . Học và hành là 2 hoạt động có mối quan hệ chặt chẽ ,có tầm quan trọng ngang nhau,bổ sung cho nhau ,luôn dược tiến hành song song tạo thành 1 quá trình thống nhất vào hoàn thiện .Để học tố phải có hành và dể hành tốt thỳ lại phải học vì thế ta không dược xem nhẹ bất kì mặt nào .Từ xưa đến nay , thành công luôn dến với những người biết rõ tầm quan trọng của học và hành .Bởi họ hiểu rõ, học thỳ phải hành mà hành được thỳ phải học Bên cạch đó cũng còn một số người không học mà không hành Học là để ta có thêm kiến tức , có thêm vốn sống dể trở thành 1 người có ích cho gia đình và xã hội .Nếu muốn những kiến thức đã học có ích cho cuộc sống chúng ta sau này thỳ chúng ta phải thực hành .Hành là 1 trong những phương pháp học đúng đắn nhất nhằm phát huy lợi ích của các kiến thức đã dược học . Thực hành kiến thức đã học mang lại cho ta nhiều cái lợi giúp ta nhớ kĩ hơn , sâu sắc hơn các kiến thức đã được tiếp thu.. Ngoài ra “hành” còn giúp ta có 1 hướng tư duy tốt hơn .Rèn luyện kĩ năng cho quen thuộc và thành thạo .Không những vậy “hành” cũng là một cách trải nghiệm để từ đó ta có thể rút ra những bài học mà nhiều khi ta không thể học ở bất cứ ai , bất cứ nơi nào mà chỉ có thể tìm thấy khi ta biết đến thực hành. Thông qua thực hành mà ta củng cố được các kiến thức ,học thêm được nhiều cái hay vậy chẳng phải hành là 1 điều rất quan trọng hay seo.học nhìu , hiểu rộng ,kiến thức phong phú mà không vận dụng vào cuộc sống thỳ kiến thức cũng sẽ trở nên vô nghĩa .Ở tất cả các môn học ,nghành học nào cũng dều đòi hỏi ta phải biết tư duy ,nhớ bài kĩ., thực hành tốt .nếu là dược những đều đó rồi sẽ cũng ó 1 ngày kiến thức của ta sẽ đơm hoa kết trái .sẵn sàng cho việc bước vào đời .Ví như học sinh học là 1 môn khá khó vì có nhiều tên các chất trong cơ thể người ,nhưng nếu có thực hành ta sẽ nắm rõ được ví trí,chức năng ,cấu trúc,thành phần cấu tạo nên chất đó và nếu thiếu nó ta sẽ như thế nào .Mặc vậy cũng có 1 số trường hợp đi ngược lại vấn dề thực hành mà không học .không nắm vững kiến thức ,phương pháp thỳ khó mà thực hành trôi chảy và mang lại kết quả tốt Kiến thức là nền tảng là cơ sở của thực hành .Soi đường,dẫn lối cho mọi sự thực hành trong học tập và cuộc sống .Xem nhẹ việc học hay lơ là việc học thỳ đến khi thực hành ta sẽ không nắm dược nguyên tắc làm việc cũng như các bước thực hành , hậu quả khi làm thực hành sẽ không thể nào lường trước được .Tuy nhiên cũng có trường hợp khi ta thực hành ta gặp trở ngại khó khăn thỳ ta sẽ biết được cách dể vượt wa nếu ta biết và nắm vững được lí thuyết .Dó cũng là thách thức dể rèn luyện tính chịu khó của mỗi người..Hiểu ,nắm chắc kiến thức trước khi thực hành là khâu quan trọng dầu tiên mà ta cần phải làm. Ngay từ bây giờ mỗi học sinh chúng ta phải phát huy học tập theo phương pháp “học đi đôi với hành”.hoc. và hành phài có mục đích phương pháp vận dụng sự linh hoạt của khối óc .ta phải học từ thấp đến cao ,từ đơn giản đến phức tạm đừng như câu mà cha ông ta thường nói : “chưa học bò chớ lo học chạy”.Bên cạch đó cũng phải có 1 tái độ học tập đúng dắn ,tích cực ,chủ động năng thực hành để nắm vững các kiến thức mà ta đã tiếp thu . Học sinh chúng ta phải ra sức chống lại lối học vẹt , học chay ma` phải thay vào đó là học hiểu ,học để thực hành và ứng dụng vào cuộc sống . Ở tất cả các môn học phải thuộc kiến thức , khái niệm , định lí ,công thức ,…….thỳ mới có thể làm bài tập và thực hành 1 cách chính xác nhất .Đối với mỗi học sinh thuộc lí thuyế biết thực hành là 2 công việc quan trọng cần nắm chắc . Học và hành là bổn phận của mỗi con người trong xã hội . Tuổi trẻ với tư cách là người làm chủ tương lai sẽ quyết tâm chống lại bệnh thành tích trong học tập ,cũng như lối học vẹt ,học cho có mà thay vào đó là học với ý nghĩ là làm giàu cho mình và xã hội thêm vào đó là hành để nắm vững kiến thức.
Bác Hồ có dạy: “Học với hành phải đi đôi”. Anh (chị) suy nghĩ gì về lời dạy trên.
———–
Gợi ý:
Giới thiệu và nêu được vấn đề.
HỌC là tiếp thu kiến thức, kinh nghiệm trong nhà trường, trong cuộc sống.
HÀNH là vận dụng những kiến thức, kinh nghiệm đã học vào thực hành, vào thực tiễn.
Học với hành là hai vấn đề đi đôi không thể tách rời nhau.
– Ý kiến của Bác về mối quan hệ giữa học với hành là hoàn toàn đúng đắn. Đó là kinh nghiệm được đúc kết từ thực tế cuộc sống.
– “Học” mà không “hành” thì vô ích vì “hành” là mục đích là kết quả của việc “học”. Tiếp thu kiến thức, lý thuyết mà không vận dụng vào thực tế thì việc học trở thành vô ích. (Dẫn chứng ví dụ)
– “Hành” mà không “học” thì khó thành công vì muốn làm được việc cần phải có lý thuyết, kinh nghiệm soi sáng. Nếu không có kiến thức thì làm việc gì cũng dễ lúng túng, thất bại. (dẫn chứng)
-“Học” với “hành” phải đi đôi. Đây là kinh nghiệm lịch sử của cả nhân loại.
-Thực tế cuộc sống, vì điều kiện khách quan nên có khi chỉ học lý thuyết suông còn thực hành thì ít được quan tâm.
– Hiện nay, do cơ sở vật chất còn hạn chế nên việc thực hành của học sinh còn gặp nhiều khó khăn. Còn một số học sinh chưa ý thức được lợi ích của việc “Học với hành phải đi đôi”.
Bản thân học sinh kết hợp học với hành như thế nào? (Ở lớp lắng nghe thầy cô giảng bài, nắm vững lý thuyết. Về nhà vận dụng lý thuyết đã học để làm bài tập, từ đó kiến thức được nâng cao…
Lời dạy của Bác Hồ: “Học với hành phải đi đôi” có ý nghĩa và tầm quan trọng đối với việc dạy và học. Đó là nguyên lý, phương châm giáo dục, là phương pháp học tập của chúng ta
Lí thuyết và thực hành luôn là hai mặt song song cùng tồn tại trong mỗi vấn đề. Tục ngữ Việt Nam có câu ” Trăm hay không bằng tay quen “. Trong cuộc sống ngày hôm nay, lời dạy đó có nhiều điều khiến ta phải suy ngẫm. ” Trăm ” trong từ cổ nghĩa là nói, cả câu được hiểu là ” nói hay không bằng làm giỏi “. ” Trăm ” cũng có thể hiểu là nhiều, ” hay” nghĩa là biết. ” Trăm ” và ” hay ” hiểu như trên thì còn có nghĩa là ” biết nhiều không bằng làm giỏi “. Khái quát lên thì nội dung cả câu là: lí thuyết không bằng thực hành. Qua câu nói trên ta thấy người xưa đề cao vai trò của thực hành hơn. Trong một số trường hợp, thực hành có giá trị hơn lí thuyết. Cũng như nấu ăn, chẳng thể lúc nào cũng khư khư mớ lí thuyết suôn mà phải bắt tay vào bếp làm thì mới có thể nấu ăn ngon được. Dựa trên lí thuyết cơ bản ban đầu làm nền tảng, ta có thể sáng tạo thêm nhiều phương pháp nấu ăn mới lạ hơn tăng thêm mùi vị và tính hấp dẫn cho món ăn. Nhưng trong một số trường hợp khác, lí thuyết lại có giá tri chỉ đạo thực hiện. Lí thuyết là nền tảng mở ra phương hướng dẫn dắt mọi hoạt động của con người. Trong hoàn cảnh hiện nay, các vị lãnh đạo Đảng và Nhà Nước ta ngày đêm trăn trở, tìm hướng đi đúng đắn nhất để khôi phục và phát triển kinh tế, nâng cao mức sống cho người dân, xây dựng một nước Việt Nam giàu mạnh như Bác Hồ hằng mong ước. Đó là những lí thuyết đúng để hướng dẫn ta thực hành tốt. Nhờ đó, nhân dân ta đã bước đầu gặt hái được những thành công đáng kể. Xét như trên thì tùy trường hợp mà thực hành hay lí thuyết biểu hiện được giá trị và ưu thế của nó. Lí thuyết và thực hành cần phải đi đôi với nhau, không thể tách rời nhau ra được. Như Bác Hồ khẳng định ” Học với hành phải đi đôi, học mà không hành thì vô ích, hành mà không học thì hành không trôi chảy “, học là tiếp thu ý kiến qua sách vở, tiếp nhận những kinh nghiệm của cha anh đi trước. Học là trau dồi kiến thức, mở mang trí tuệ, cùng lúc cập nhật hóa sự hiểu biết của mình, không để tụt lùi, lạc hậu. Hành vừa là mục đích vừa là phương pháp học tập. Một khi đã nắm vững kiến thức, tiếp thu lí thuyết mà ta không vận dụng vào thực tiễn, thì học không để làm gì cả. Học không chỉ bó hẹp trong nhà trường, không chỉ có kiến thức do thầy cô truyền thụ. Cuộc sống quanh ta còn có nhiều điều mới lạ cần ta khám phá, không có giới hạn nên ta phải học tập không ngừng. Ở mọi lứa tuổi nào cũng cần phải học, học thầy, học bạn, học mọi nơi mọi chốn, ” đi một ngày đàng học một sàng khôn “. Song song đó cần phải có một thái độ học hành nghiêm chỉnh, không học vẹt, học mớ lí thuyết suôn mà phải kết hợp với thực hành, có như vậy hiệu quả học tập mới được nâng cao. Hiểu được điều đó em càng có ý thức hơn trong việc học tập của mình. Em sẽ cố gắng thực hiện phương pháp ” học ” phải ” hành” để kết quả học tập ngày càng tốt hơn như ông bà vẫn nói ” Trăm hay không bằng tay quen “.
Trước tiên ta cần hiểu rõ thế nào là “ học đi đôi với hành”. “Học” ở đây là học lí thuyết, những kiến thức ta tiếp thu từ thầy cô mỗi ngày. “ Hành” là thực hành, ứng dụng lí thuyết trên vào cuộc sống hằng ngày. Ta dễ dàng nhận ra mối quan hệ mật thiết giữa “ học” và “hành”: “ học” mà không “hành” thì lí thuyết sẽ mãi là lí thuyết, lí thuyết suông không hữu dụng. Ngược lại, “ hành” mà không “học” thì sẽ chẳng mấy khi đem lại hiệu quả, đôi khi lại làm hỏng việc. Giữa “học” và “hành” là mũi tên hai chiều mà khi mất đi một chiều, cuộc sống , công việc của ta sẽ trở nên khó khăn, phức tạp hơn rất nhiều. Hiện nay nước ta có tỉ lệ giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ khá cao, không thua kém các nước trong khu vực. Song thực tế cho thấy khả năng và trình độ của không ít người chưa thực sự ngang tầm với học vị mà họ có được. Học phải đúng cách thì mới có thể kết hợp với “ hành” để đạt hiệu quả cao nhất. Điểm số là phương tiện giúp ta đánh giá thực lực bản thân, chứ không phải là thước đo chỉ số IQ, quyết định sự thông minh của mỗi người. “ Thành công là nhờ chín phần chăm chỉ, một phần thông minh” một người dù thông minh cách mấy mà không chịu trau dồi kiến thức thì cũng như kẻ vô học không có ích. Không có gì đáng xấu hổ khi giơ tay hỏi bài trong lớp, “ muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học”. Thật nực cười cho những kẻ giấu dốt, ôm cái dốt về nhà mà cứ tỏ vẻ ta đây thấu hiểu hết. Việc học là mênh mông, trời biển, không phân biệt giai cấp, giàu nghèo, tuổi tác, giới tính.Ai cũng có thể học, từ bất cứ nơi nào: học từ thiên nhiên cách đàn ong xây tổ, học từ thầy cô kiến thức phổ thông, học từ bạn bè đức tính siêng năng chăm chỉ… Xấu hổ thay cho những kẻ “ thùng rỗng kêu to”, vỗ ngực tự hào rằng ta đã học hết mọi thứ bởi những gì ta biết chỉ là hạt cát trên sa mạc mênh mông! Giỏi lí thuyết không vẫn chưa đủ. Nếu không ứng dụng những gì đã học vào cuộc sống thì chẳng phải ta đã học một cách vô ích? Không phải tự nhiên mà một chiếc máy bay có thể bay được. Đó là kết quả của hàng vạn cuộc nghiên cứu, thí nghiệm của hàng nghìn nhà khoa học suốt nhiều thế kỉm thành công có, thất bại có. Nhưng cốt lõi là họ không nhụt chí, “ thất bại là mẹ thành công”. Sau khi thất bại, không nên khóc lóc, than vãn mà nên tự hỏi “ Tại sao mình thất bại?” để rút kinh nghiệm cho lần sau. Giữ vững niềm tin, sáng tạo , ứng dụng lí thuyết vào thực nghiệm, thành công sẽ mỉm cười với chúng ta. Tuy nhiên, từ lí thuyết đến thực hành là cả một đoạn đường dài, không phải cứ giỏi lí thuyết là làm được tất cả. Cuộc sống là con đường không phải lúc nào cũng trải đầy thảm đỏ và hoa hồng, muốn đi được trên đó , ta phải trả bằng mồ hôi, nước mắt và đôi khi phải trả bằng máu. Đôi khi qua thực hành mà ta kiểm định lại các kiến thức đã học, bằng thực nghiệm mà người ta tìm ra lỗ hổng của những giả thiết tưởng chừng là đúng. Đối với học sinh chúng ta, bài tập về nhà là một cách kiểm tra lại kiến thức đã học trên lớp. Vì thế, hãy vui vẻ làm tất cả bài tập. Đó là cơ sở để xây dựng một tương lai tươi sáng cho riêng mình. “ Trăm hay không bằng tay quen” người xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thực hành giỏi, điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thực hành; trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sách cũ kĩ. Ngày nay với đà phát triển của xã hội, quan niệm lí thuyết và thực hành được hiểu khác hơn học và hành lúc nào cũng đi đôi, không thể tách rời nhau. Điều đó cũng đã được Chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định: “ Học để hành, học với hành phải đi đôi. Học mà không hành thì học vô ích. Hành mà không học thì hành không trôi chảy”. Lời dạy của Bác có ý nghĩa rất quan trọng đối với việc học của chúng ta ngày nay. Vậy học và hành có quan hệ như thế nào? Trước hết ta cần hiểu: học là tiếp thu kiến thức đã được tích lũy trong sách vở, là nắm vững lí luận đã được đúc kết trong các bộ môn khoa học, đồng thời tiếp nhận những kinh nghiệm của cha anh đi trước. Học là trau dồi kiến thức, mở mang trí tuệ, từng lúc cập nhật những hiểu biết của mình, không để tụt lùi, lạc hậu, học là tìm hiểu, khám phá những tri thức của loài người nhằm chinh phục thiên nhiên, chinh phục vũ trụ. Học thuộc khía cạnh của lí thuyết, lí luận. Còn hành nghĩa là làm, là thực hành, là ứng dụng kiến thức, lí thuyết cho thực tiễn đời sống. Cho nên học và hành có mối quan hệ rất chặt chẽ với nhau. Học và hành là hai mặt của một quá trình thống nhất, nó không thể tách rời nhau mà phải luôn gắn chặt với nhau làm một. Ta cần hiểu rõ “ hành” vừa là mục đích vừa là phương pháp học tập, một khi đã nắm vững kiến thức, đã tiếp thu lí thuyết mà ta không vận dụng vào thực tiễn, thì học chẳng để làm gì cả, “ học mà không hành thì vô ích”, học mà không hành được là do học không thấu đáo hoặc thiếu môi trường hoạt động. Trong cuộc sống không thiếu những kẻ lúc đi học không chuyên chú nên lúc ra đời không làm gì được, bị mọi người khinh chê. Ngược lại nếu hành mà không có lí luận, lý thuyết soi sáng và kinh nghiệm đã được đúc kết dẫn dắt thì việc ứng dụng vào thực tiễn sẽ gặp khó khăn trở ngại, thậm chí có khi sai lầm nữa, “ hành” mà không như thế rõ ràng là “không trôi chảy” đã có không ít trường hợp vô tình trở thành người phá hoại vì người đó “hành” mà không “học”. Xác định được tầm quan trọng của việc học cũng chưa đủ, ta cần phải hiểu học cái gì và học như thế nào? Học ở đây không chỉ bó hẹp trong phạm vi nhà trường, không phải chỉ có kiến thức do thầy cô truyền thụ. Còn có rất nhiều điều hay mới lạ trong cuộc sống mà ta cần phải học, sự học rất mênh mông bao la, không có giới hạn cho nên ta phải học tập không ngừng. Ở lứa tuổi nào cũng phải học, học ở nhà trường gia đình, xã hội, học thầy, học bạn, học ở mọi nơi mọi chốn “ đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Hơn thế là học sinh ta cần phải có ý thức nghiêm túc trong việc học, phải có thái độ học tập nghiêm túc, không học qua loa, vừa học vừa chơi. Vào lớp phải chú ý nghe thầy cô giảng bài, ghi chép bài đầy đủ, về nhà phải học bài cũ, phải nghiên cứu bài mới, làm bài tập đầy đủ, không học theo kiểu học vẹt, học lí thuyết suông mà phải kết hợp lí thuyết thực hành. Phải biết vận dụng sáng tạo những kiến thức thầy cô truyền thụ vào bài tập thực hành, có như vậy hiệu quả học tập mới được nâng cao. Ngày nay, lời dạy của Hồ Chủ tịch ngày càng được khẳng định tác dụng của nó trong thực tế. Học đi đôi với hành đã trở thành nguyên lí, phương châm giáo dục của nhà nước đồng thời cũng là phương pháp học tập của mỗi chúng ta. Thấm thía lời dạy của nhà nước đồng thời cũng là phương pháp học tập của mỗi chúng ta. Thấm thía lời dạy của Người, em càng có ý thức học trong việc học tập của mình, sẽ cố gắng thực hiện phương pháp “ học” phải “hành” để việc học đạt được hiểu quả cao nhất.
“ Trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. Ngày nay với đà phát triển của xã hội, quan niệm lí thuyết và thức hành được hiểu khác hơn. học và hành lúc nào cũng đi đôi, không thể tách rưòi nhau. điều đó cũng đã được chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định.
“Học với hành phải đi đôi. học mà không hành thì vô ích. Hành mà không học thì hành không trôi chảy.”
Lời dạy của Bác có ý nghĩa rất quan trọng đối với việc học cuả chúng ta ngày nay.
Vậy học và hành có quan hệ như thế nào ? trước hết ta cân hiểu :học là tiếp thu kiến thức đã được tích lủytong sách vở, la nắm vững lí luận đã được đúc kết trong các bộ môn khoa học, đồng thời tếp nhận những kinh nghiệm của cha anh đi trước . học là trau dồi kiến thức, mở mang trí tuệ , từng lúc cập nhật hóa sự hiểu biết của mình, không để tụt lùi, lạc hậu. học là tìm hiểu , khám phá những tri thức cuả loài người nhằm chinh phục thiên nhiên, chinh phục vũ trụ. học thuộc khía cạnh của lí thuyết , lí luận . còn hành nghĩa là làm, là thực hành , là ứng dụng kiến thức , lí thuyết cho thực tiễn đời sống . cho nên học và hành có mối quan hệ rất chặt chẽ với nhau. học và hành là hai mặt của một qua trình thống nhất, nó không thể tách rời mà phỉa luôn găn schặt với nhau làm một . hiểu được mối quan hệ đó là do Bác đã rút ra kinh nghiệm trong việc học tập và vận dụng lí luận cách mạng .
Ta cần hiểu rõ “hành” vừa là mục đích vừa là phương pháp học tập. một khi đã nắm vững kiến thức, đã tiếp thu lí thuyết mà ta không vận dụng vào thực tiễn, thì học chẳng để làm gì cả. “học mà không hành thì vô ích “. học mà không hành được là do học không thấu đáo hoặc thiếu môi trường hoạt động. trong cuộc sống không thiếu những kẻ lúc đi học không chuyên chú nên lúc ra đời không làm gì được , bị mọi người khinh chê . ngược lại nếu hành mà không có lí luận chie đạo, lí thuyết soi sáng và kinh nghiệm đã được đúc kết dẫn dắt thì việc ứng dụng vào thực tiễn sẽ lúng túng khi gặp khó khăn trở ngiạ , thậm chí có khi sai lầm nữa . “hành” mà không như thế rõ ràng là “không trôi chảy” . đã có không ít trường hợp vô tình trở thành người phá hoại chie vì người đó “ hành “ mà không “học”.
Xác định được tầm quan trọng của việc học cũng chưa đủ , ta cần phải hiểu học cái gì và học như thế nào? học ở đây không chỉ bó hẹp trong phạm vi nhà trường , không phải chỉ có kiến thức do thầy cô truyền thụ. Còn có rất nhiều điều hay mới lạ trong cuộc sống ma fta cần phải học , sự học rất mênh mông bao la , không có giới hạn cho nên ta phải học tập không ngừng. ở lứa tuổi nao cũng phải học – học ở nhà trường gia đình, xã hội , học thầy , học bạn , học ở mọi nơi mọi chốn “ đi một ngày đàng học một sàng khôn”.
Hơn thế là học sinh ta cần phải có ý thức đứng đắn trong việc học, phải có thái độ học tập nghiêm túc , không học qua loa chiếu lệ, vừ học vừa chưoi. Vào lớp phải chú ý nghe thầy cô giảng bài, ghi chép bài đầy đủ, về nhf phải học bài cũ, phải nghiên cứu bài mới , làm bài tập đầy đủ, không học theo kiều học vẹt, học lí thuyết suông mà phải kết hợp lí thuyết thực hành. phải biết vận dụng sáng atọ những kiến thức thầy cô truyền thụ vào bài tập thực hành . có như vậy hiệu quả học tập mới được nâng cao.
Ngày nay, lời dạy của Hồ Chủ tịch ngày càng được khẳng định tác dụng của nó trong thực tế . học đi đoi với hành đã trở thành nguyên lí phương châm giáo dục của nhà nước đồng thời cũng là phương pháp học tập của mỗi chúng ta. thấm thía lời dạy của Người , em càng có ý thức học trong việc học tập của mình . em sẽ cố gắng thực hiện phương pháp “học” phải “hành” để việc học tập của em ngày càng tiến bộ hơn.