Tả con sông quê em
DÀN Ý
MỞ BÀI
+ Thời tiết oi nồng của mùa hạ, được nghỉ hè về thăm quê ngoại.
+ Con sông đã gắn bó với những trò chơi tinh nghịch và để lại ấn tượng mát rượi, nên thơ.
THÂN BÀI
– Cảnh mới tiếp xúc:
+ Những chiếc thuyền câu.
+ Những cụm lục bình.
– Nhìn bao quát:
+ Trời được thu nhỏ từ xa.
+ Hai bờ sông với cây cối xanh thẫm mở ra như một con đường lên trời.
– Lại gần bờ:
+ Những cây dừa nước.
+ Những khóm bần.
+ Những hàng cây và âm thanh của chúng khi có gió nghe như bản đờn của đất trời.
– Đi sâu vào những khu vườn:
+ Trái cây đủ màu, đủ dáng (mận xoài…)
+ Tiếng bìm bịp.
+ Ngôi nhà giữa những vườn cây.
+ Nước ròng, người đi bắt ốc.
KẾT BÀI
+ Con sồng quê thật đáng yêu.
+ Cho em cảnh thú thật tuyệt vời cả trong cơn mơ.
BÀI LÀM
Mùa hè đến, lúc chúng em xếp sách vở để đón cái thời tiết nóng nẩm, tươi mát của lúc lập hạ, em cũng tìm về dòng sông Thơm quê ngoại. Sông Thơm đến với em không phải từ các trò tinh nghịch mà nó cứ rười rượi trong lòng một phong cảnh nên thơ.
Chiếc xuồng đưa em đi, trôi nhẹ theo dòng nước, một vài chiếc thuyền cây bé tí cứ dềnh lên lắc lư khi có một con sóng nhỏ chạy vào bờ, một vài bè lục bình lững đững trôi chậm chạp ngỡ như cả giang sơn trong nước này là của riêng của chúng. Khung trời dường như thu nhỏ từ đằng xa. Nó như trùm kín cả hai vệt bờ sông xanh thẫm và chỉ để ngõ một con đường loang loáng hun hút chạy thẳng lên trời. Càng gần bờ, cảnh trời nước hiện lên rõ mồn một. Trời cao vời vợi, hai vệt xanh thẫm bây giờ là những rặng dừa nước liên tiếp nhau, xen kẽ giữa những khóm bần đang nghiêng mình làm dáng làm duyên… Những tàu dừa nước như những ngón tay ngọc ngà của các cung nữ thủy tề đang múa những ngón tay của mình vào cây đàn tưởng tượng mênh mông của trời đất. Tiếng đàn nghe cứ vi vu, vi vu, xào xạc, xào xạc thật êm tai.
Dường như con thuyền đã đổi hướng, khung cảnh hai bên bờ tiếp cận lại gần mắt tôi hơn. Xum xuê là những cây trái ăn quả, những cây xoài nặng trĩu bế lũ con mập mạp, những cây mận treo giữa trời cơ man là những chiếc đèn lồng đỏ chót… Có tiếng bìm bịp kêu nước ròng. Dòng sông như đưa tôi lạc vào hoang dã. Thuyền cứ trôi, cứ trôi, thấp thoáng trong khóm bần từ từ hiện lên một ngôi nhà kiên cố, xung quanh nhà là những loại cây đã lâu năm, tán của chúng rộng lớn, bao trùm cả một khoảng trời, và dưới bãi bùn một lớp lũy trông lởm chởm trông thật đáng sợ. Y như đây là một căn cứ của những tu sĩ xa lánh cõi trần không muốn ai biết tới mình.
Nước ròng hẳn, để lại bãi bồi, hai bên bờ thấp thoáng những người tháo đăng và bắt ốc hút. Nước sông trở nên đục ngần. Có lẽ bao nhiêu nước trong đã chảy về trời để đợi con nước lớn tiếp tục mang phù sa xuống trần gian bồi đắp cho đất đai thêm màu mỡ, cho hàng dừa nước mải mê ca bài sự sống.
Con sông thôn dã quê em thật đáng yêu. Em cứ muốn hè nào cũng được về với ngoại. Giấc ngủ sau một ngày lênh đênh trên sông nước nó cứ bồng bềnh, bồng bềnh. Những màu xanh, màu đỏ của lá, của trái cây ru em vào mộng…