Tả một bạn đang chơi chuyền (banh đũa)
Mỗi buổi trưa như thường lệ, chúng em lại đi học. Hôm nay, em vào lớp trước nửa giờ để chuẩn bị cho bài kiểm tra tiết học đầu. Tình cờ em thấy các bạn đang chơi trò đánh chuyền (banh đũa).
Dưới bóng cây me tây xanh um tàn lá, những chú chim nhảy nhót chuyền cành với tiếng hót lánh lót thật vui tai, các bạn gái lớp em đang ngồi xì xụp quanh các rễ cây nổi to như những con trăn lớn để theo dõi cuộc chơi.
Các bạn gái thu gom chừng chục cái ống nhựa dài như những chiếc đũa (thứ ống vẫn dùng để uống nước ở các quán giải khát đấy mà!), cùng với một trái tennít cũ là đã có thể chơi banh đũa được rồi. Bạn bỏ tất cả xuống đất và dùng hai tay ém mái tóc của mình lại phía sau. Minh Nguyệt chơi đầu tiên. Bạn tháo cái kẹp và cột nhanh bằng sợi dây thun. Có tiếng giục: “Nhanh đi, nhanh đi Minh Nguyệt, còn đến lượt mình nữa mà!” “Minh Nguyệt mà vào rồi thì không tới lượt cậu!” Có tiếng đáp lại. Nguyệt nhìn mọi người ánh mắt như biết lỗi và lí nhí: “Cho mình lau mặt cái đã” rồi bạn lấy mùi soa lau nhanh những giọt mồ hôi lấm tấm.
Nguyệt bắt đầu chơi, bạn xòe ngửa bàn tay trắng hồng với những ngón tay búp măng thon thon. Ngón tay cái ôm tròn những chiếc ống mủ nằm ngay trên lòng bàn tay, bốn ngón tay còn lại khum khum nâng đỡ trái banh. Đôi mắt lóng lánh của bạn nhìn chăm chú vào trái banh rồi bất ngờ tay bạn hất ngược lên, quả banh bay như xoáy trên không trung, mắt bạn như bám vào đường lên trái banh và theo dõi nó rớt xuống. Bàn tay của bạn rất khẩn trương và bình tĩnh thả đều xuống từng ống mủ trên mặt đất. Vừa rải xong thì banh đã rớt gần chạm mặt đất, may là Nguyệt với kịp. Sau những phút giây loạng choạng ban đầu khiến ai cũng “đứng tim” thay cho bạn, giờ thì những trái banh cứ vụt lên rớt xuống đều đặn như muốn tinh nghịch bay lên không để nhìn cho rõ những chú chim chuyền cành và cũng muốn nằm xuống trong vòng tay thon thả của Nguyệt. Những chú chích chòe giờ cũng thôi hót dường như chăm chú theo dõi tài năng của Nguyệt. Mọi người cứ xập xổm không yên, lâu lâu lại có tiếng ồ! à… để biểu hiện sự ngạc nhiên thích thú khi Nguyệt cúư được những trái banh ngỡ như đã chạm đất và khỏi vòng tay với.
Nguyệt càng đánh càng sôi nổi, những chặng đường sau của trò chơi càng phức tạp, người bạn nghiêng ngả khiến cho cái tóc đuôi gà phía sau cũng ngúng nguẩy. Đầu bạn giờ đây cứ cúi xuống ngẩng lên nhìn như một con rối nhưng không ai mà phát hiện ra cái ngồ ngộ đó. Ai cũng đang mải mê theo dõi kết cục ra sao?
Hôm nay, em mới có dịp nhìn rõ Nguyệt đến như vậy. sống mũi
dọc dừa, đôi mắt lóng lánh hoạt bát và chăm chú, hai má phúng phình mũm mĩm khiến cho khuôn mặt như một búp sen hồng nho nhỏ đang hé nở ra cánh đầu tiên. Cái miệng rộng với cặp môi mọng đỏ giờ đang chúm lại trông thật có duyên… Không hiểu sao, em thấy Nguyệt đẹp một vẻ đẹp khác, mặc dầu từ lâu lớp em vẫn cho bạn lớp trưởng Nguyệt là hoa hậu của trường!
Giỏi quá Nguyệt ơi! Lần này thì tung banh cho cao để mà xoay bó đũa nhé!
– Khéo tung đụng cành me đấy!
Các bạn cổ vũ khuyến khích Nguyệt.
– Ôi, chắc có lẽ không đến lượt tui nữa đâu. – Bạn Kim Phượng phụng phịu thất vọng.
– Ôi! Sao thế! Tất cả ngạc nhiên bởi thấy Minh Nguyệt đê’ tung tóe những que đũa, và trái banh đã lăn xa trong lớp bụi.
– Mình dở quá! Nguyệt thanh minh rồi chạy đi nhặt quả banh và trao cho Phượng khi bạn này đã nhặt đủ ống mủ đế sắp vào cuộc chơi.
Mặt mày của Nguyệt đỏ bừng lên như mặt trời. Không thấy bạn buồn, mà nụ cười như được mở ra từ cái miệng rộng từ nãy giờ chúm chím. Bạn ngồi xuống lau mồ hôi và âu yếm nhìn Kim Phượng bắt đầu chơi.