Thời thơ ấu, em sống với bà. Bà đã kể lại cho em nhiều kỉ niệm cảm động. Hãy kể lại một trong những kỉ niệm đó

0

Năm em lên bảy tuồi, bố em nhập ngũ, em về ở với bà nội. Nhà bà em ở cạnh con sông Châu, vườn nhiều cây trái. Mỗi chiều bà lại ra vườn hái chanh, cam, ổi… để sáng hôm sau ra chợ bán. Buổi trưa khi em đi học về, bà ra cổng đón, trao cho em bịch kẹo, cái bánh đa dày cộm, cái bắp ngô nóng. Với tuổi thơ, những thứ quà ấy thật quý giá.

Rồi ngày Tết, ngày giỗ, ngày hè, ngày đông, biết bao nhiêu kỉ niệm, nhưng với em, kỉ niệm sâu sắc nhất là kỉ niệm em bị bệnh thương hàn.

Hôm đó, vừa tan học về thì trời đổ mưa. Mưa kéo dài cả tiếng. Đứng ở lớp mà bụng dạ em nôn nao. Em nghĩ đến cái bánh đa dòn tan, cái bắp ngô mềm, ngọt ngào… lác đác đã có bạn đội mưa về. Nóng ruột quá., em lấy cặp che đầu, chạy ào ra cổng. Nhưng mới qua cổng trường một quãng thì mưa to, bên kia đường không có nhà, em đành chạy tiếp, em đang chạy thì nghe tiếng bà gọi:

– Lộc ơi! Áo mưa đây cháu.

Bà kéo em tới dưới một gốc cây lớn, khoác áo mưa cho em, nói:

– Khổ quá! Bà đi chợ về muộn nên không kịp đưa áo mưa ra cho cháu được.

Hai bà cháu đội mưa về nhà. Bà bảo em thay quần áo, rồi bà trao cho cái bánh đa nóng. Bà cũng bị ướt. Nhìn nước da tái nhợt, bàn tay run rẩy của bà, em thấy xót xa quá. Chiều đó em lên cơn sốt, lúc mê lúc tỉnh. Bệnh kéo dài, thỉnh thoảng tỉnh dậy, em nghe tiếng bà thì thào với mấy cô bác:

– Khổ quá! Cha thì ở chiến trường, mẹ thì bận công tác, lại một nách hai con nhỏ…

Rồi bà sờ trán, sờ chân em. Bà vắt nước cam cho em uống. Hơn tháng sau thì em khỏe, nhưng bà lại bệnh. Bà đã già, lo lắng quá nên sức khỏe suy sụp. Dì Hảo ở cạnh nhà sang cháo lão giúp cho bà cháu em. Ít lâu sau thì bà em ngồi dậy, rồi đi lại được! Nhưng bà đã yếu lắm, tóc bà bạc trắng, mặt bà hốc hác, lưng bà còng hẳn xuống, bước đi run run.

Mấy tháng sau thì bố em về. Gia đình em chuyển vào Đồng Nai. Em xin ở lại với bà nhưng không được. Lúc chia tay, em ôm lấy bà, khóc nức nở. Em nói trong nước mắt: “Bà ơi! Bà cố giữ gìn sức khỏe”.

Với em, hình ảnh bà thật đẹp đẽ, đầy yêu thương. Em không thể nào quên được vẻ mặt lo lắng của bà những ngày em đau ốm. Em chỉ mong sao bà sống đến lúc em đi làm. Có tiền lương em sẽ mua quà cho bà.

Leave a comment