Top 12 Bài thơ tình hay nhất mọi thời đại
Contents
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đã từng ít nhất một lần trong đời được yêu và được yêu. Nói về tình yêu là nói về một chủ đề đặc biệt hấp dẫn và lôi cuốn, bởi cả người nói và người nghe không bao giờ cảm thấy nhàm chán, nên từ lâu nó đã trở thành một chủ đề quen thuộc. , chiếm một số lượng lớn trong kho tàng thơ ca. Cùng điểm qua một số bài thơ tình được đánh giá là thơ hay nhất nhé!
Tôi đã nói với bạn rằng hãy đi….
Tôi nói: “Bạn đi
“Tại sao bạn không đứng lên?
Tôi nói, “Đừng chờ đợi”
Tại sao bạn lại vội vàng như vậy để trở lại?
Lời nói bay trong gió
Đôi mắt huyền bí đầy nước mắt
Tại sao mày ngu thế?
Đừng nhìn vào mắt tôi.
Tại sao mày ngu thế?
Đừng nhìn vào mắt tôi
Đừng nhìn vào đôi mắt buồn
Không nhìn sâu vào mắt?
Những điều buồn đã qua
Xin đừng lặp lại
Tôi thật ngu ngốc
Anh mơ một cách vô ích.
Cuộc sống có nghiệt ngã không?
cho chúng tôi những giấc mơ ấm áp
Vậy thì, hãy gửi một làn sóng
Mang tình đến cuối sông.
Vậy thì, hãy gửi một làn sóng
Đưa tình cuối sông.
Đưa tình yêu trở lại những giấc mơ
Đưa tình yêu vào không gian.
Pushkin
Một chút tên của tôi cho cô ấy
Một chút tên của tôi cho cô ấy
Sẽ chìm như một cơn sóng buồn
Lặng lẽ mòn mỏi trên bờ hoang vắng,
Như tiếng đàn đêm giữa đại ngàn.
Một ngày nào đó trên trang tưởng niệm
Nó chỉ là một dấu vết không có linh hồn
Giống như bản phác thảo trên mộ
Tiếng ngoằn ngoèo của tiếng xa xăm.
Tên cũ đã quên từ lâu
Không thể nhắc bạn nữa
Tình yêu cũ ngọt ngào và trong sáng
Trước tình người đang trỗi dậy.
Nhưng nếu bạn gặp một ngày buồn và đau đớn
Tôi thì thầm gọi tên bạn
Và hãy tin điều đó: đây là một kỷ niệm
Tôi vẫn còn sống trong một trái tim.
Pushkin
Nhẫn tâm
Tôi vô tình gặp bạn
Rồi vô tình bỏ lỡ
Cuộc sống vô tình tàn nhẫn
Vậy là chúng tôi yêu nhau.
Tình cờ nói một câu
Vì vậy, tôi đã hờn dỗi
Tình cờ anh ấy không nói
Vậy là chúng ta xa nhau.
Không ai hiểu tại sao
Đường đời chia hai ngả.
Không ai có lỗi
Chỉ là tình cờ thôi.
Tình cờ cả đời
Tôi rất buồn
Tình cờ tôi không biết
Hay vô tình quên
Pushkin
Ghen tị
Cô chủ nhỏ của tôi!
Tôi muốn đôi môi của bạn mỉm cười
Khi chỉ có tôi và đôi mắt của tôi …
Nhìn em khi xa anh.
Tôi muốn bạn không nghĩ đến ai cả,
Đừng hôn, ngay cả khi bạn nhìn thấy những cánh hoa tươi,
Đừng ôm gối ngủ, đêm nay …
Chiều nay đừng tắm, biển đông người.
Tôi muốn có mùi nước hoa,
Mà cô ấy thường xức dầu, không bay xa,
Đừng làm choáng váng người qua đường,
Dù chỉ qua đường nhưng khách lại qua.
Tôi muốn những đêm đông lạnh giá
Hãy cẩn thận để không lượn lờ với cô ấy
Nếu không, tôi muốn bạn không gặp
Một cậu bé, trong một giấc mơ.
Tôi muốn hơi thở của cô ấy nhẹ nhàng.
Đừng làm ướt quần áo của những khách hàng không quen.
Chân nàng in dấu trên con đường đầy bụi.
Không có bước chân nào được giẫm lên.
Ý tôi là, tôi quá ghen tị.
Điều đó có nghĩa là tôi yêu bạn quá nhiều
Và điều đó có nghĩa là cô ấy là tất cả.
Cô ấy là của riêng tôi.
Nguyễn Bình
Không chủ đề
Cuộc sống của tôi tôi gửi cho bạn
Mọi niềm vui và nỗi buồn
Bạn có thể nói dối tôi
Thơ không thể nói dối.
Giống như trên cửa sổ
Nghiêng xuống cuộc sống của tôi
Ai biết
Tôi chết trước hoặc bạn.
Chỉ la giâc mơ
Ngày qua ngày anh ấy lặp lại
Sau khi anh ấy chết
Tình yêu của bạn là mãi mãi.
S. Sipatrov
Dép xăng đan
Bài thơ đầu tiên anh viết cho em
Đó là bài thơ anh ấy kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong tim chua xót
Những điều bình thường cũng được viết thành thơ.
Hai chiếc giày còn lại gặp nhau khi nào?
Yêu nhau không rời nửa bước?
Hãy cùng nhau gánh vác những thăng trầm
Lên trên thảm nhung, cùng nhau xuống bụi.
Cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi dạo, không có người thấp người cao
Hãy chia sẻ sức mạnh của những người chà đạp
Mặc dù danh dự và sự xấu hổ không đi cùng với người khác
Số phận của một người phụ thuộc vào người kia.
Nếu một ngày một chiếc dép bị mất
Mọi sự thay thế đều trở nên khập khiễng
Chúng rất giống nhau, nhưng ai đi rồi sẽ biết
Hai người này không phải là một cặp.
Giống như tôi khi tôi vắng mặt
Những bước chân tuyệt vọng cứ nghiêng về một bên
Dù bên cạnh có người thay thế
Nhưng trong lòng tôi, nỗi nhớ đã khác.
Đôi giày vô tri song hành cùng nhau
Đừng thề mà không nói dối
Không có lời hứa mà không có sự phản bội
Cả hai con đường đều có mặt.
Không thể thiếu trên đường đời
Mặc dù mỗi cái ở bên phải và bên trái
Nhưng ngược lại anh yêu em
Hãy gắn bó với nhau vì một con đường chung.
Hai mảnh đời lặng lẽ đi bên nhau
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một
Chỉ còn một và không còn gì cả
Nếu bạn không thể tìm thấy cái thứ hai!
Nguyễn Trung Kiên
Yêu và quý
Tình yêu, đã chết trong lòng của một số ít
Bởi vì khi bạn yêu, bạn chắc chắn sẽ được yêu
Cho nhiều nhưng nhận lại ít
Con người là thứ yếu, hoặc thờ ơ, không biết.
Giây phút gần gũi cũng như giờ phút chia tay
Tưởng trăng đã tàn, hoa với ơn, với hồn tiêu.
Bởi vì khi bạn yêu, bạn chắc chắn sẽ được yêu
Tình yêu, đã chết trong lòng của một số ít
Họ bị lạc giữa bóng tối và nỗi buồn
Những ai theo dấu chân tình yêu
Và cảnh đời là một sa mạc vô dụng
Và sợi dây thừng khiêu dâm vấn đề
Tình yêu, đã chết trong lòng của một số ít
Xuân Diệu
Xa
Đã có lúc anh ngồi quá xa em,
Anh ấy bảo tôi ngồi gần hơn.
Bạn tiến lại gần hơn một chút, tôi ghét,
Tôi ngoan ngoãn vẽ thêm một số nữa.
Tôi sẽ tức giận, bạn cười vội vàng
Đến bên anh và vuốt ve: “Em đây!”
Anh ấy vui ngay lập tức, nhưng đột nhiên anh ấy buồn,
Vì anh nghĩ: điều đó còn xa.
Đôi mắt tình nhân, ôi vực thẳm!
Ôi trời ơi, vầng trán của kẻ si tình!
Chúng ta thấy gì sau màu sắc đáng yêu?
Nhưng tôi bực bội nắm chặt tay lại.
Mặc dù họ tin vào một cuộc sống và một giấc mơ,
Bạn là tôi, tôi vẫn là bạn.
Có thể vượt qua Vạn Lý Trường Thành không
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
Nỗi nhớ xưa trôi theo ngày tháng trôi qua,
Quá khứ của anh, em không nhắc nữa.
Tâm hồn tôi đen tối hơn màn đêm,
Chúng tôi không hiểu nữa, ai hiểu được.
Tìm kiếm những lời bóng gió về sự nghi ngờ hoặc ghen tị,
Tôi muốn kiểm tra ước mơ của bạn,
Nhưng bạn giấu tôi những giấc mơ bất ngờ,
Cũng giống như bạn che giấu những điều quá thật …
Gần đầu, sát ngực!
Hãy kết hợp giữa tóc ngắn và dài!
Canh tay! Quấn chặt vai anh!
Cung cấp cho cả hai tình yêu không khí đôi mắt!
Môi căng mọng
Cho tôi xem hàm răng vạm vỡ;
Trong cơn say, tôi sẽ nói với bạn:
“Gần hơn! Vẫn xa”
Xuân Diệu
Nói với tôi
Tôi vẫn biết nó cũ
Chuyện tình cảm, làm gì có chuyện:
Mối quan hệ giữa hai người xa lạ
Những niềm vui và nỗi buồn được chia sẻ.
Tôi không nghĩ nó là mãi mãi
Yêu hôm nay, mai có thể xa
Nỗi đau dường như vô tận
Bỗng một ngày thay một niềm vui.
Những gì chúng ta nói hôm nay, ngày mai
Người khác nói yêu trước
Cuộc sống không phải là vô hạn, bạn biết đấy
Và câu thơ không tồn tại mãi mãi.
Không có gì là quan trọng
Như không khí, như màu xanh của cỏ
Nhiều đến mức dường như không có
Trước cuộc đời bao la.
Nhưng bây giờ tôi ở bên bạn
Niềm vui trong chúng tôi là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa nở trước hiên nhà.
Tôi hiểu rằng mỗi khi tôi đi xa
Tình yêu của tôi dành cho bạn là đất
Là bóng trên con đường đầy nắng
Quả thơm trên vùng đất khô cằn.
Đó là tình yêu mà tôi muốn nói với bạn
Nguồn gốc của hàng ngàn mong muốn
Lòng tốt để duy trì cuộc sống
Dành cho những người thực tế hơn.
Xuân Quỳnh
Thơ tình cuối thu
Cuối trời mây trắng bay.
Lá vàng quá thưa thớt
Lá có đi rừng không?
Mùa thu đến với những chiếc lá.
Mùa thu đi biển
Theo dòng nước mênh mông
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ có tôi va bạn
Chỉ có tôi va bạn
Là của mùa thu xưa.
Đột nhiên gió thổi
Thổi bay mọi sự hỗn loạn:
Con đường quen bỗng lạ
Cỏ quay theo chiều mây.
Sương đêm ướt má
Cái lạnh trong tay
Tình yêu của chúng ta giống như một cái cây
Bao nhiêu mùa mưa bão?
Tình yêu của chúng ta như một dòng sông
Đó là một ngày yên tĩnh đối với lũ lụt.
Thời gian như gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi giao mùa cứ trôi mãi
Chỉ có tôi va bạn
Chỉ có tôi va bạn
Ở lại với tình yêu …
Này những người yêu mới
Đi với con heo may mắn.
Xuân Quỳnh
Tay tôi
Gia tài của tôi chỉ có đôi bàn tay
Tôi đã đưa nó cho bạn từ ngày hôm đó
Những năm tháng bên nhau tôi chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc đen của bạn.
Vui buồn trong giọng nói và nụ cười của bạn
Qua nét mặt, anh hiểu được sự lo lắng
Qua đôi mắt của bạn, bạn hiểu điều gì sẽ xảy ra
Bạn nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay của mình?
Ngón tay của tôi không dài
Vết chai cũ, gân xanh cứng
Tôi đã từng chơi với những chiếc thuyền khi tôi còn nhỏ
Hái rau dền, dền gai để nấu canh.
Tập may, tết tóc đơn thuần
Sau đó tôi úp mặt vào tay mình và khóc đòi mẹ
Đường chật, không gian như bể.
Tôi đợi bạn, giúp tôi một tay
Trong tay tôi, đây là bàn tay của bạn
Biết cách âm thầm vun đắp và giữ gìn
Trời mưa và lạnh, tay em khép lại
Tôi phơi chăn, vá quần áo cho em.
Tay xếp hoa, tay treo tranh
Đôi tay thắp sáng ngọn đèn ngủ tôi đọc
Nhiều năm trôi qua, cái đầu thật vất vả
Tay cô dừng lại trên vầng trán lo lắng.
Tôi nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và thu thập niềm vui từ mọi ngóc ngách
Khi bạn vắng mặt, bàn tay của tôi nhớ
Hãy dành thời gian đan len để mong đợi.
Dành thời gian tôi viết thơ
Để thấy rằng chúng ta không còn đường lui.
Bàn tay của bạn, một tài sản nhỏ
Tôi cho bạn với cuộc sống của tôi.
Xuân Quỳnh
Láng giềng
Nhà cô ấy cạnh nhà tôi
Ngăn cách bằng hàng rào xanh
Hai người sống trong cô đơn
Cô ấy dường như cũng có nỗi buồn giống tôi
Giá như không có hàng rào
Dù sao thì tôi cũng đến thăm cô ấy.
Tôi mơ rất nhẹ nhàng …
Có những con bướm trắng thường đến bên này.
Bướm, bướm vào!
Hãy để tôi hỏi bạn câu hỏi nhỏ này …
Chưa bao giờ thấy cô ấy cười,
Cô ấy thổi tơ ướt ra mái hiên.
Đôi mắt cô ấy nhìn lên …
Con bướm trắng ở đằng kia!
Đột nhiên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm,
Tôi buồn bã tự hỏi: Hay tôi yêu cô ấy?
– Không, từ tình yêu nhẹ nhàng,
Tình yêu của tôi lạnh lùng làm sao!
Cô ấy không tiết kiệm lụa của mình
Con bướm trắng đến mỗi ngày.
Đã không gặp cô ấy những ngày này.
Giá như mình tơ vàng, hong.
Điều gì dường như bị bỏ lỡ?
Nhớ cô ấy? Không! Quyết định không bỏ lỡ cô ấy!
Vâng, từ tình cảm dịu dàng,
Trái tim anh chỉ nhớ em ngày xưa.
Thỉnh thoảng trời sắp mưa,
Kết thúc ngày hôm nay chỉ là bốn ngày!
Cô đơn buồn thêm buồn …
Khi tạnh mưa, đàn bướm có biết còn đến chơi không?
Hôm nay mưa đã dứt!
Lụa không hong nữa, bướm lười.
Mái hiên vẫn vắng bóng cô ấy,
Hức hức … Tôi gục xuống bàn khóc …
Nhớ con bướm trắng kỳ lạ!
Tôi nhớ sợi vàng, nhưng tôi không nhớ cô ấy.
Ôi trời! Con bướm vàng!
Tôi muốn quay lại và để tang cô ấy!
Đêm qua cô ấy đã chết,
Nghẹn ngào tôi khóc … Quả thực tôi yêu cô ấy.
Linh hồn trinh nữ có còn ở trần gian không?
Nhập con bướm trắng sang bên này.
Nguyễn Bình