Top 9 Bài tóm tắt truyện “Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân hay nhất

0

Trong chương trình Ngữ Văn 11, để tóm tắt Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân, các em học sinh sẽ làm như thế nào? Dưới đây là những bài tổng hợp những bức thư về người tử tù được Review.tip.edu.vn sưu tầm để các bạn tham khảo.

Tham khảo # 1

Huấn Cao là một tử tù vì chống lại triều đình, ngoài ra, ông còn là một nhà Nho tài ba nhất, có tài “phá khóa, vượt ngục”. Trước khi bị xử tử, Huấn Cao bị giải vào ngục, nơi có quản ngục và nhà thơ, vì yêu vẻ đẹp và tài viết chữ của Huấn Cao. Trong thời gian bị giam cầm tại đây, Huấn Cao đã được quản ngục và nhà thơ đối xử rất tốt. Khi viên quản ngục nhận được tin Huấn Cao sắp đến ngày hành quyết, ông cùng nhà thơ trở lại ngục để hoàn thành tâm nguyện xin Huấn Cao cho một lá thư. Huấn Cao vì cảm phục thái độ “biệt tài” và lòng yêu cái đẹp của viên quản ngục nên đã đồng ý cho chữ.

Vào buổi tối trước ngày xử tử Huấn Cao, tại nhà ngục tỉnh Sơn đã xảy ra một chuyện “vô tiền khoáng hậu”, đó là cảnh Huấn Cao, một tử tù bị xiềng xích, ung dung chạy từng bước. ngòi bút trên tấm lụa trắng, bên cạnh là viên quản ngục và nhà thơ đang “rung rinh”, “cúi đầu”. Viết xong lời trăn trối, Huấn Cao khuyên hai người nên về quê vì yêu cái đẹp không hợp với cuộc sống nơi xô bồ, hỗn loạn như ngục tù. Lời khuyên của Huấn Cao khiến viên quản ngục nghẹn ngào cảm kích.

Hình minh họa
Hình minh họa

Tham chiếu số 2

Nguyễn Tuân viết truyện ngắn Chữ người tử tù với một khung cảnh “vô tiền khoáng hậu”. Huấn Cao là một tử tù nhưng có tài viết chữ đẹp. Người dân khắp tỉnh đều nói: “Nét chữ của ông Huấn rất đẹp và vuông vắn”. Viên quản ngục và nhà thơ mê mẩn nét chữ của Huấn Cao nên đã dành cho ông một sự đối xử đặc biệt. Ban đầu, ông Huấn khinh thường và không chấp nhận sự đối xử đặc biệt của quản giáo, nhưng sau đó ông cũng nhận ra tấm chân tình trong tấm lòng của viên quản giáo nên quyết định cho chữ.

Cảnh xếp chữ thể hiện sự kính trọng của người ăn xin và người tử tù đang sử dụng nét chữ điêu luyện. Sau đó, Huấn Cao đã khuyên quản ngục không nên làm công việc này nữa để giữ cho trời trong sạch. Quản giáo cúi đầu: “Kẻ si mê này hãy tỏ lòng kính trọng.”

Hình minh họa
Hình minh họa

Tham chiếu số 3

Truyện ngắn Chữ người tử tù được trích trong tập Vang bóng một thời của nhà văn Nguyễn Tuân. Tác phẩm đã nói lên vẻ đẹp của tài năng con người – điều mà Nguyễn Tuân luôn tìm kiếm trong các tác phẩm của mình. Huấn Cao là một tử tù nhưng có tài viết chữ rất đẹp. Vì điều này, anh đã nhận được sự đối xử đặc biệt từ quản giáo dành cho anh. Quản ngục và nhà thơ đánh giá cao và yêu thích nét chữ của Huấn Cao, nhưng Huấn Cao không thích được người khác đối xử đặc biệt. Huấn Cao ban đầu tỏ ra khinh thường quản ngục, nhưng cho đến khi hiểu được tấm lòng lương thiện của ông, Huấn Cao mới quyết định cho chữ.

Trong đêm khuya, ba người gối đầu vào nhau trong không gian ẩm mốc, chật chội. Người tử tù tung ra những nét chữ đẹp đẽ và hai người còn lại khiêm tốn chờ đợi. Huấn Cao không chỉ có một Thiên Lương trong sáng, thuần khiết mà ông còn rất kính trọng Thiên Lương của người khác. Sau khi đưa thư, Huấn Cao đã khuyên viên quản ngục nên thay đổi nơi ở để giữ lương tâm trong sạch, lương thiện. Huấn Cao vừa là một anh hùng khi dám đứng lên chống lại triều đình thối nát bấy giờ, vừa là một con người tài hoa, trong sáng đáng khâm phục.

Hình minh họa
Hình minh họa

Tham chiếu số 4

Huấn Cao là một tử tù, bị tướng quân chống lại triều đình bắt. Là một nhà Nho tài năng, anh hùng và có tài văn chương. Trước khi bị xử tử, Huấn Cao bị giải vào ngục, ở đây có quản ngục và thi sĩ, hai người rất mực yêu mến và ngưỡng mộ cái đẹp. Cả hai người nghe đến tên Huấn Cao đều khâm phục tài viết chữ của ông và muốn xin chữ viết tay của ông.

Trong thời gian ở tù, Huấn Cao được quản ngục đối xử rất tốt, cho cơm áo cà rốt, nhưng Huấn Cao lại khinh bạc, không màng đến mà ung dung hưởng thụ. Khi quản ngục nhận được tin Huấn Cao bị xử tử, ông và nhà thơ đã bàn bạc lại và quyết tâm lấy được chữ Huấn. Trước thái độ chân thành, tài trí, yêu cái đẹp của viên quản ngục, Huấn Cao rất quý mến ông nên đã tặng bức thư.

Trong ngục, chuyện xưa nay chưa từng xảy ra trong ngục tắm tỉnh Sơn, cảnh tượng ba người ôm đầu vào nhau. Một người tử tù đầy xiềng xích nhưng đang vẽ từng đường nét trên tấm lụa trắng thơm mùi mực, bên cạnh là những chiếc lá hai đầu đang đứng nhìn, run rẩy, co rúm chờ quản giáo và thi sĩ. Huấn Cao khuyên viên quản ngục nên tìm nơi thanh thản, bình yên để giữ trọn tình yêu cho người chông chênh. Quản ngục vô cùng xúc động cúi đầu trước người tử tù Huấn Cao với tất cả lòng biết ơn và kính trọng.

Hình minh họa
Hình minh họa

Tham chiếu số 5

Trại giam tỉnh Sơn sắp tiếp nhận 6 tử tù nguy hiểm, trong đó Huấn Cao là kẻ cầm đầu. Trước khi quản ngục đến, viên quản ngục tỏ lòng khâm phục Huấn Cao về tài viết chữ đẹp. Trong lòng viên quản ngục đã nảy sinh ý định đối xử đặc biệt với Huấn Cao nhưng vẫn cảnh giác trước khả năng phá ngục của hắn. Người quản giáo ngồi một mình trong đêm, suy nghĩ về bản thân: “Anh ta cũng như tôi, đã chọn sai công việc”. Sáng hôm sau Huấn Cao và năm người tử tù được đưa vào, đều tỏ rõ khí phách, kiêu ngạo (hành vi rón rén đuổi rệp). Trong nửa tháng, nhà tù xử Huấn Cao và 5 người vào tội tử hình. Huấn Cao tỏ ra khinh thường và xúc phạm viên quản ngục “mày hỏi tao muốn gì, tao chỉ muốn từ nay mày đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa”. Quản ngục rất kính trọng Huấn Cao và vẫn dành sự đối xử đặc biệt với “kẻ đội trời, bể cả, đầu chẳng sợ mình”. Quản giáo muốn xin Huấn Cao một vài lá thư. Có lệnh điều động, viên quản ngục yêu cầu một bài thơ đến kể cho Huấn Cao biết tâm sự của mình. Huấn Cao đồng ý với bức thư.

Viết lạ trong đêm tù. Một người tù già với đôi cổ chân bị cùm đang tỉ mẩn vẽ từng đường nét. Viết xong, Huấn Cao khuyên quản ngục nên nghỉ việc. Quản giáo xúc động cúi đầu trước quản giáo, chắp tay vái một câu mà nước mắt đầm đìa nói: “Kẻ si mê này hãy tỏ lòng kính trọng”.

Hình minh họa
Hình minh họa

Số tham chiếu 6

Huấn Cao nổi tiếng trong vùng là người văn hay chữ đẹp, nét chữ của ông được nhiều người yêu mến, nhưng không phải ai cũng cho được chữ, xin chữ của ông đã khó. Ông thường xuyên phản đối một tòa án quan liêu và tham nhũng, và vì sự chống đối của mình, ông đã bị bắt và bị kết án tử hình.

Trước khi bị kết án tử hình, anh ta đã bị giam trong tù. Tại đây, viên quản ngục biết Huấn Cao và nét chữ tài hoa của ông, nếu có thể xin chữ của Huấn Cao về treo trong nhà coi như báu vật. Quản ngục đối xử rất tốt với Huấn Cao nhưng ngược lại Huấn Cao lại tỏ ra thờ ơ và tỏ ra khinh thường quản ngục.

Biết được tấm lòng của viên quản ngục và tình yêu nghệ thuật của ông, Huấn Cao đã quyết định cho chữ ngay trong một hoàn cảnh trớ trêu: “ở trong ngục thất”. Không gian ẩm thấp, tối tăm là nơi để chữ, còng nhưng vô cùng uy nghi, trong khi quản giáo thì khép nép, phục tùng. Tất cả cho thấy sự đối lập hoàn toàn, ranh giới giữa tử tù và quản giáo đã biến mất, chỉ còn lại vẻ đẹp của nghệ thuật.

Sau khi đưa thư, Huấn Cao còn khuyên viên quản ngục nên về quê sống để tâm hồn không bị ô uế.

Hình minh họa
Hình minh họa

Tham chiếu số 7

Huấn Cao là nhân vật chính trong Chữ người tử tù, tuy nổi tiếng có tài viết chữ đẹp nhưng ông đã bị triều đình bắt giam và kết án tử hình vì tội dám chống lại triều đình. Trong thời gian ở tù, anh là người kiên quyết, bất khuất. Viên quản ngục đã nghe đến danh tiếng của ông Huấn Cao nhưng không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Quản ngục đã đối xử đặc biệt với Huấn Cao như dọn dẹp nhà cửa, phục vụ đồ ăn ngon, nhưng Huấn Cao tỏ ra coi thường.

Khi giờ hành quyết đến gần, viên quản ngục bộc lộ rằng ông là người yêu cái đẹp và nghệ thuật, muốn xin chữ của Huấn Cao. Cảm động trước tấm lòng của viên quản ngục Huấn Cao quyết định cho chữ trước ngày hành hình.

Cảnh cho chữ diễn ra ngay trong trại giam, cảnh tượng chưa từng có trong lịch sử khi cả tù và tội không còn sự phân biệt, họ chuyển sang yêu nghệ thuật. Cuối cùng, Huấn Cao khuyên quản giáo nên về quê sinh sống để giữ tấm lòng thanh cao.

Hình minh họa
Hình minh họa

Tham chiếu số 8

Chữ người tử tù kể về nhân vật Huấn Cao, ông là một tử tù bị bắt vì chống lại triều đình. Huấn Cao là một nhà Nho tài năng, đặc biệt có tài viết chữ.

Trước khi bị xử bắn, ông được đưa đến nhà ngục, nơi có mặt của viên quản ngục và nhà thơ, những người yêu mến và ngưỡng mộ vẻ đẹp và tài viết chữ tuyệt vời của Huấn Cao. Vì vậy, trong những ngày Huấn Cao ở trong ngục, hai người này đối xử rất tốt, cung kính cung phụng như kẻ bề dưới nhưng Huấn Cao chẳng mảy may quan tâm. Khi quản ngục nhận được tin Huấn Cao đến ngày hành quyết, ông và nhà thơ quyết định thực hiện tâm nguyện của mình là xin được lá thư của Huấn Cao. Trước thái độ chân thành và lòng yêu cái đẹp, Huấn Cao vô cùng cảm phục những tấm lòng ấy nên quyết định cho chữ.

Một điều chưa từng có đã xảy ra vào đêm trước khi Huấn Cao bị xử tử, tại nhà tù tỉnh Sơn, đó là cảnh ba người chụm đầu vào nhau, một người là tử tù đang mang xiềng xích đầy mình. vẽ, nguệch ngoạc từng nét trên tấm lụa trắng, bên cạnh là hai cái đầu đang đứng nhìn, run rẩy, khiêm tốn chờ đợi viên quản ngục và nhà thơ.

Huấn Cao đã khuyên viên quản ngục và nhà thơ tìm về chốn thôn quê để giữ tấm lòng cao cả, yêu cái đẹp. Bởi vì tình yêu đó không thích hợp với cuộc sống trong tù, một nơi đầy hỗn loạn và hoang mang. Viên quản ngục rất cảm động trước lời căn dặn đó, ông cúi đầu trước Huấn Cao với lòng biết ơn và kính trọng.

Hình minh họa
Hình minh họa

Tham chiếu số 9

Truyện ngắn “Chữ người tử tù” được rút từ tác phẩm Vang bóng một thời 1940 của nhà văn Nguyễn Tuân. Câu chuyện được xây dựng trên hai tuyến nhân vật chính diện và phản diện nhưng lại có mối quan hệ vô cùng đặc biệt từ đó làm nổi bật nội dung. Truyện ngắn này được tóm tắt như sau:

Phần 1: Từ đầu đến “Hãy xem chuyện gì xảy ra”: Tác giả nói về tâm trạng của viên quản ngục khi nghe tin nhóm sáu tử tù sắp bị dẫn vào trại giam do quản giáo quản lý. Trong số những người tử tù này, có một người rất nổi tiếng là Huấn Cao, không chỉ có tài viết chữ đẹp mà còn là một người có tài văn võ song toàn. Ông ta đối xử đặc biệt với Huấn Cao vì một mặt kính trọng, một mặt sợ nhà thơ tố cáo cấp trên.

Phần 2: Tiếp tục đến “Suýt chút nữa thì mất lòng nhân hậu”: Nêu tâm trạng, thái độ của Huấn Cao và viên quản ngục. Khi tử tù về đến nhà ngục, Huấn Cao đã được quản ngục đối xử đặc biệt, không chỉ đãi cơm rượu mà còn đích thân đến tận phòng giam Huấn Cao để bày tỏ nỗi lòng của mình. Sau đó, khi nghe tin Huấn Cao sắp bị xử tử, viên quản ngục đã yêu cầu nhà thơ đến gặp Huấn Cao một lần nữa để bày tỏ sự sợ hãi và may mắn là Huấn Cao đã không lãng phí tấm lòng nhân hậu ở thế gian. quyết định đối với quản giáo.

Phần 3: Phần còn lại: Là cảnh Luyện cho chữ và khuyên quản ngục. Dưới ngọn đuốc sáng, Huấn Cao ung dung ngồi trước tấm lụa trắng để viết chữ, trong khi viên quản ngục và nhà thơ khom lưng, run rẩy, cúi đầu trước lời dặn dò của Huấn Cao. Nội dung của tác phẩm thực sự bùng nổ ở phần cuối của tác phẩm này.

Hình minh họa
Hình minh họa

Leave a comment