Văn biểu cảm – Hoa sứ
Đối với mỗi người học sinh, có lẽ phượng thân thiết như người bạn luôn san sẻ những niềm vui nỗi buồn. Riêng tôi, tôi yêu quý nhất là loài cây đã gắn bó với tôi, không chỉ bằng vẻ đẹp và sự gần gũi của nó. Đó là cây hoa sứ.
Trước ban công nhà tôi là cây hoa sứ. Hoa sứ là loại cây thường dùng làm cảnh. Không biết mọi người nghĩ về hoa sứ thế nào, còn trong con mắt tôi, hoa sứ mang vẻ đẹp mộc mạc, không hoa mĩ, kiều diễm như hoa hồng, thược dược, nhưng sao tôi vẫn yêu quý cây đến thế. Cành cây nhỏ, khẳng khiu, gầy guộc giơ lên trời, tỏa ra nhiều phía. Vỏ cây nâu, xù xì nhưng trông lại chẳng mất tình cảm. Cành cây như vậy thôi nhưng hoa sứ lại rất đẹp, một vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết. Hoa sứ nở vào độ lạnh, cuối xuân là đã có hoa nở. cảnh hoa màu hồng tươi khoe trước gió. Hoa sứ giống hoa đại nhưng to hơn. Cánh hoa mỏng, sờ thấy rất mịn. Những cánh sứ hồng tươi được bàn tay thiên nhiên khéo léo xếp cân đối trên thân hoa hình bầu sữa hơi dài, đầu cánh hồng thẫm hơn, khoe dưới nắng ban mai và đứng kiêu hãnh trong sương đêm lạnh giá, độ sáng hôm sau, hoa được đeo thêm một chiếc vòng ngọc lóng lánh. Có một điều đặc biệt mà tôi rất thích thú khi phát hiện ra. Đó là hoa và lá của cây hoa sứ chỉ mọc nơi đầu cành. Lá sứ nhỏ, xanh mượt, mịn như nhung và hơi dày. Lá có khi mọc chen hoa, có lúc nằm kề nhau như quyết tâm cùng nhau trải qua những khắc nghiệt của thiên nhiên. Dù trong trường hợp nào vẫn đứng hiên ngang nơi đầu cành. Hoa sứ không có hương thơm nồng như hoa sữa, thoang thoảng như hoa nhài, hay nói đúng hơn là nó không có hương. Hoa sứ chỉ dùng làm cảnh. Nhưng tôi yêu hoa sứ không chỉ vì mùi hương của nó mà tôi còn yêu vẻ đẹp của hoa, yêu màu xanh của lá và yêu cái thân cây sần sùi, sờ ram ráp. Không hiểu sao, lúc nào tôi cảm thấy mệt mỏi chỉ cần ngắm nhìn hoa sứ là tôi thấy nỗi mệt bị xua tan và tôi lại thấy sảng khoái.
Nhưng không phải chỉ có thế. Tôi còn yêu hoa sứ hơn vì nó làm tôi nhớ tới một người. Đó là ông nội tôi. Hồi ông còn sống, ông cũng trồng hoa sứ trước hiên nhà. Cây sứ ở ban công nhà tôi bây giờ là ông cho. Hồi ấy, tôi thường cùng ông đi chăm bón, tưới tắm cho những cây hoa sứ của ông. Những bông hoa đều rung rinh như gởi tới tôi và ông lời chào của thiên nhiên… những chiẽc lá luôn trầm ngâm suy nghĩ, thỉnh thoảng lại khẽ rùng mình, cựa quậy. Còn thân cây khi được tắm mát chỉ khẽ chuyến mình đôi chút thôi. Có lần, tôi đã hỏi rất nhiều câu về cây hoa sứ và ông đã giảng giải cặn kẽ cho tôi. Và có một lần tôi lỡ tay làm cành hoa sứ bị gãy. Trong nó lúc này thật khổ sở. Dòng nhựa trắng chảy từ thân tràn lên cái cành gãy. Tôi thấy nó như một con người đau khổ đang tạm biệt người thân mãi mãi ra đi. Lúc đó trong lòng tôi chợt trào lên một tình cảm tiếc thương, hốì hận. Tôi cảm thấy mình có lỗi biết bao. Cho tới ngày ông tôi ra đi, trong tiếng kêu khóc thảm thương, cây hoa sứ như ủ rũ đau buồn. Màu hoa nhạt đi, lá như bạc phai cái màu xanh vốn có, thân cây xù xì hơn, màu nâu nâu như tối tăm hơn. Thế mới biết rằng cây hoa sứ là loài cây có tình, có nghĩa. Cũng như các cây khác, cây sứ được ông nội tôi chăm sóc khi còn bé xíu. Từ giờ nó sẽ không còn được chăm sóc và yêu thương. Hoa sứ buồn, hoa sứ nhớ ông. Nhớ cái dáng nhỏ gầy, tận tụy, nhớ mái đầu bạc vì sương gió, nhớ nước da nâu điếm đồi mồi, nhớ bàn tay đầy vết chai vì làm việc nhiều của ông.
Ban công nhà tôi trồng không nhiều cây vì bố tôi chưa tìm được loại đất tốt. Cả khoảng sân rộng mà bố tôi chỉ trồng mấy cây xương rồng, cây hoa quỳnh, và cây hoa sứ thôi. Trong số các cây đó, tôi yêu hoa sứ nhất. Dáng cây mộc mạc, trên đất cằn mà vẫn đầy sức sống. Cây chăm chỉ, miệt mài chắt chiu từng dòng nhựa thuần khiết để cho mỗi mùa hoa được nở đẹp hơn. Ngày ngày cây uống những giọt sương đêm trong mát và đắm mình trong không gian mờ tỏ của đêm tối. Cây đứng kiêu hãnh lạc quan, yêu đời, ngắm gió, ngắm mây.
Hình ảnh cây hoa sứ với vẻ đẹp giản dị đầy sức sống, tràn đầy tình cảm, yêu thương và luôn dâng hiến vẻ đẹp cho đời luôn luôn gần gũi, động viên tôi, luôn nhắc nhở tôi không nản chí trước khó khăn, gian khổ.
Không hiểu vì sao mà họ hàng nhà tôi ai cũng thích hoa sứ. Cả bà ngoại, các bác trong miền Nam, nhà nào cũng có một cây hoa sứ để làm cảnh và coi đó là một kỉ niệm để luôn nhớ về ông nội tôi.
Cây hoa sứ mang vẻ đẹp mộc mạc nhưng thuần khiết, cứng cỏi, kiên cường, luôn cho tôi cảm giác thân quen, yêu quý. Tôi yêu cây sứ nhà tôi và mãi là như vậy.