Văn mẫu lớp 8: Hai cây bút máy

0

Nó là một cây bút máy, một cây bút hiệu hero như một cây bút khác. À, thực ra nó có khác một chút nhưng chỉ một chút thôi. Nó không có cái chuôi bút (bộ phận cuối của bút đó mà).

Nhiệm vụ duy nhát của nó là… đựng mực, phòng trường hợp cô chủ… lười đột xuất không bơm mực cho tôi. Và tôi ghét nó! Cô chủ thường xếp tôi với nó vào một ngăn riêng. Những lúc ấy, nó biết thân biết phận nên nép vào trong góc, mặc tôi liếc dài liếc ngắn. ít ra tôi cũng có cái quyền kiêu hãnh của một cái bút thuộc hàng “xin” nhát!

Cô giáo xếp lại chỗ ngồi. Ngồi cạnh cô chủ là Hưng béo. Gọi Hưng “béo” vì nó béo ú, thật trái ngược với cô chủ tôi. Tôi tưởng tượng nó đứng gần cạnh cô chủ hệt như một số 10 tròn trĩnh. Và theo tôi nhận xét, cái 0 tròn xoe xoe ấy là một đứa có trí nhớ… kém phát triền. Bằng chứng là nó luôn quen tất tần tật mọi đồ dùng học tập ở nhà, từ sách, vở, bút, thước cho tới hộp màu, cục gôm. Hôm nay, nnhư thường lệ, nó lại quay sang cô chủ cười rõ tươi:

– Mai, cho tớ mượn cái bút!

– Bút của cậu đâu? Cô chủ lúc lắc bím tóc.

– Tớ để nó ở nhà rồi!

– Thế đấy, cậu biết quên bút lần này là lần thứ mấy không? Cô chủ nhăn mặt.

– Dạ, em biết! Thằng Hưng cười nhăn mặt. Nhưng em lỡ quên rồi, xin cho mượn đi ạ!

Cô chủ phì cười, xòe ra cây bút hero không chuôi, trước khi đưa còn dặn dò:

– Bút này chỉ để đựng mực thôi, mai nhớ mang bút của cậu đi nghe chưa?

Nói thì chỉ nói vậy thôi, thằng Hưng vẫn chứng nào tật náy. Ngày hôm sau, bổn cũ soạn lại, nó lại quay sang, cười rõ tươi:

– Mai, cho tớ mượn cây bút! …

Tôi dám cá chắc rằng chiều nay mưa, thậm chí mưa rất to vì thằng Hưng cẩn thận mang bút đi học. 15 phút đầu giờ, thằng Hưng xòe cái bút máy mới cáu của mình ra, khoe:

– Đẹp không? Bút mới đấy!

Cô chủ tôi tròn xoe mắt:

– Đẹp ghê, chắc mắc tiền lắm nhỉ?

Thằng Hưng gật gù, rồi mau chóng quay sang nói chuyện với thằng An ngồi bên cạnh. Cô chủ cũng hí hoáy chơi ca-rô với Thu Hằng bàn trên.

Cây bút mới của thằng Hưng nhìn quen quen, ngó ngang liếc dọc một hồi cũng chẳng biết đã gặp tên này ở đâu. Tôi không thèm ngó nữa mà giở chiêu làm quen:

– Ê! Tôi gọi.

Cây bút mới không trả lời.

– Ê! Tôi gọi lần nữa.

Vẫn im. Tôi tức mình không thèm nói nữa. Quay sang cây bút mất chuôi, thấy nó buồn hiu, nằm thu vô một góc ở cuối ngăn bàn. Nhưng cô chủ lấy nó viết viết gì đó, rồi để nói mở nắp nằm trên bàn, hệt như muốn tôi… đã cho nó một cái rớt hắn dưới đất. Nhưng tôi nằm xa nó quá, nếu như chỗ của tôi là chỗ cửa tên bút mới thì tôt rồi.

– Này! Bỗng dưng tôi nghe tiếng gọi.

Nhìn mãi mới thây cái bút mới lầm lì lên tiếng, vẫn còn bực mình chuyện hồi nãy, tôi cáu:

– Gì?

– Cậu được mua ở Nguyên Ngọc phải không?

– Sao mày biết? Tôi ngạc nhiên.

– Dãy thứ nhấ, đứng thứ năm phải không?

– ừ, nhưng mà…

– Nhưng nhị gì, tớ đứng thứ tư nè, nhớ chưa?

Woa! Hèn chi nhìn hắn quen quen. Hai cây bút máy lâu ngày gặp nhau. Nó kể cho tôi bao nhiêu là chuyện. Tôi cũng kể cho nó lám điều thú vị. Cuối cùng, nó quay sang tôi, ngập ngừng:

– Này, cái cậu bạn hero kia là bạn cậu phải không? Nói cậu đừng giận, nhìn nó là tớ muốn sút cho nó bay qua tận bàn bên kia!

– Cậu cứ việc, càng nhanh càng tốt!

– Thiệt hả?

– Ư! Tôi gật, cố lơ đi cái nhìn không mấy thiện cảm của sách và vở. Trông vào tiết. Thằng Hưng ngồi ngay ngắn lại. Khi thằng này xoay người, cánh tay đụng mạnh vào tên bạn cố tri kỉ của tôi, làm nó xoay tít mù, hất luôn cây hero nãy giờ mở nắp xuống đất. Cộp! Mực văng tung tóe, ngòi bút bị va chạm mạnh, gãy mất một phần, trông thiệt thảm hại. Tự dưng tôi thấy ân hận quá!

Thằng Hưng là đứa đầu tiên nhặt cây hero lên, săm soi ngắm nghía một hồi rồi đưa cho cô chủ.

– Chẳng cẩn thận gì cả, nó gãy mất ngòi rồi còn đâu!

– Cậu làm gãy rồi còn nói thế à? Uyên Nhi bàn sau vỗ vai Hưng.

– Tớ á? Hưng kêu lên.

Cô chủ không nói, cô lau mực cho nó rồi bỏ nó vào ngăn cặp quen thuộc. Cô chủ giận luôn thằng Hưng, suốt tiết học không thèm nói với nó một tiếng nào.
Tiết hai. Viết mãi cũng không thây chữ, tôi đâm quạu:

– Vở này, sao cậu lại không ăn mực, cớ gì vậy?

– Cậu coi lại mình đi! Vở hứ hứ! Chính cậu hết mực sao còn nói tớ?

– Tớ hết mực thật sao? Tôi kêu lên. Cả tổ chỉ có thằng Hưng viết bút mực (tức tên bạn của tôi). Cô chủ đang giận chắc không thèm xin nó rồi. Còn cây hero chuyên đựng mực kia thì…

Chưa kịp suy nghĩ, tôi đã bị ném vào trong cặp. Chị bút chì được lôi ra thế chỗ tôi. Tôi thừ ra, vốn là bút kiểu nên ống đựng mực của tôi bé tị, chả thế mà tôi cứ thường xuyên hết mực. Tôi nhìn cây hero. Như mọi hôm, nó thu mình vào trong góc, chắc là ngủ. Tôi thở dài nghĩ tới anh bạn bút kiểu. Chúng tôi nợ tên hero không chuôi này một lời xin lỗi rồi…

Ba tháng sau, thằng Hưng hớn hở đặt trước mặt tôi và cô chủ hai thứ: một cái ngòi bút hero sáng loáng và một cái chuôi bút hơi… cũ.

Nó chỉ vào cái ngòi bút:

– Lựa mãi lựa mãi, “tư vấn” lung tung mới chọn được một cái vừa ý đấy. Còn cái này! Thằng Hưng cầm cái chuôi này! Tìm mãi mới thấy. Khiếp! Có ai bán riêng cho nó đâu mà…

Leave a comment