Văn tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm: Kỉ niệm trong sáng

0

Trong quãng đời học sinh, ta có nhiều kỉ niệm đẹp: kỉ niệm về mái trường. Kỉ niệm về thầy cô, bạn bè. Nhưng đối với tôi kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học có lẽ là kỉ niệm trong sáng, thơ ngây nhất.

“Ngày đầu tiên đi học mẹ dắt em đến trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương…”. Mỗi khi nghe bài hát này tôi lại nhớ đến một kỉ niệm đẹp đẽ in sâu vào tâm khảm về cái ngày trọng đại nhất của một đời người. Ngày hôm đó, tôi thức dậy từ sáng sớm không cần mẹ gọi vì hôm nay tôi đã làm học sinh, một học sinh lớp Một. Tôi mân mê và ôm những quyển sách của tôi vào lòng tôi đã thích chúng ngay từ khi mẹ mua chúng về. Tôi âu yếm bỏ những quyển sách yêu quý ấy vào cặp. Vậy là tôi đã có sách, những quyển sách của tôi, rồi tôi sẽ biết đọc, biết viết, các anh tôi sẽ không coi thường tôi nữa. Mẹ định xách cặp cho tôi nhưng tôi không chịu, tôi muôn tự mình xách lấy. Các anh chị lớn đều tự xách cặp được đó thôi. “Họ làm được thì mình cũng làm được”, tôi tự phụ nghĩ. Mẹ nắm tay tôi dẫn đi trên con đường đất đỏ (hồi đó tôi còn ở quê), hai bên đường những hàng cây xào xạc như chào mừng tôi đến trường. Bầu trời hôm nay thật đẹp. Trời cao xanh vời vợi, trên lá những hạt sương lấp lánh như ngọc trai. Những chiếc lá vàng trải trên đường như một tấm thảm vậy. Tôi lẩm nhẩm một bài thơ mà mẹ đã dạy tôi trước đây để chào mừng ngày đi học đầu tiên.

Cứ mỗi độ thu sang

Hoa cúc lại nở vàng

Ngoài đường hoa thơm ngát

Ong bướm bay rộn ràng

Em cắp sách đến trường

Nắng tươi trải trên đường

Trời trong xanh gió mát

Đẹp thay lúc thu sang.

Trước đây tôi đã đến trường mẹ dạy một vài lần được nhìn thấy các anh chị đi học nên tôi không sợ hãi mà ngược lại, còn cảm thấy vui sướng. Tôi nghĩ trường học là một thú vị. Và tôi cảm thấy con đường đến trường thật dài, muôn biết trường tôi như thế nào? Có to và đẹp như trường mẹ tôi không? Cô giáo có hiền không? Tôi có quen được nhiều bạn mới không? … Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu tôi mà chưa có câu trả lời. Tim tôi đập thình thịch – những tiếng thình thịch rộn rã.

Trường tôi đây rồi! Đẹp thật đấy! – Tôi thích thú nghĩ. Có nhiều người ơi là nhiều. Tôi thây có những đứa trẻ khác được ba mẹ dẫn tới đứng đông nghịt trong sân trường. Thầy Hiệu trưởng dặn dò chúng tôi về những nhiệm vụ của học sinh, về chi tiêu đặt ra trong năm học này. về những gì tôi cũng không nhớ rõ. Rồi chúng tôi đứng vào hàng chuẩn bị vào lớp. Bỗng một bạn đứng cạnh tôi bật khóc nức nở, nắm chặt lấy tay mẹ không muôn rời ra. Tôi bắt đầu bôi rói. Một vài bạn khác trong hàng cũng khóc theo, cuối cùng tất cả cùng khóc. Tôi thật sự mat bình tĩnh. Tôi tự trân an mình: “Hoàng Oanh, bình tĩnh, rồi sẽ ổn thôi mà!”. Nhưng không, hoàn toàn không ổn chút nào! Tiếng khóc của các bạn trong hàng làm tôi bôi rối. Cuôi cùng, tôi bật khóc. Tỏi cảm thày sợ hãi. Trong khoảng khắc tôi chợt nhận ra rằng, đù có là một học sinh đi nữa thì tôi cũng vẫn chỉ là một con bé con vẫn chưa rời được vòng tay mẹ. Mẹ đến bên an ủi tôi: “Con đừng khóc, đừng sợ, mạnh dạn lên! Mẹ sẽ đứng đấy cùng học với con”. Nhờ lời động viên của mẹ tôi nín khóc và theo các bạn vào lớp. Mẹ đứng ngoài cửa sổ, vẫy tay và mỉm cười với tôi.

Có thể chuyện này không có gì đặc biệt đôi với bạn nhưng lại khá trọng đại đối với tôi. Nó là cột móc, là cánh cửa mở ra thế giới tri thức đưa tôi bước vào tương lai đang rộng mở.

Leave a comment