Văn tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm: Tim hai ngăn

0

Những bữa cơm chiều, không khí gia đình em rất vui. Mọi người đều kể chuyện về cơ quan, về trường lớp cho nhau nghe. Em mở đầu câu chuyện:

Bố mẹ có biết không? Hôm nay lớp con có chuyện rất nực cười thằng Đức. Cả lớp cứ cười rũ rượi mẹ ạ!

Mẹ em sửng sốt.

– Cười thì làm sao mà học được nữa. Thế chuyện gì hả con?

Thế là cả bố và mẹ đều chăm chú lắng nghe em kể.

… Chiều nay, lớp con có giờ học Toán. Cô giáo con đang giảng rất say sưa, bỗng nhiên cô dừng lại và nhìn về phía thằng Đức. Té ra thằng “quỷ sứ” ấy chân nó bỏ vào ngăn bàn, miệng nó lẩm bẩm hát: “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay” và mắt nó nhìn ra cửa sổ… Cả lớp cười ầm lên. Nó lại tưởng lớp cười gì đây, nó cũng cười phụ họa theo, nhưng lại cười to nhất. Trông nó thật ngô nghê, vì nó không chú ý, nên cô giáo con cũng bật cười.

Bỗng cô giáo con bảo:

– Mời con trai Đức đứng lên cho cô hỏi. Cô đang nói gì, con nói lại xem nào?

Nó đang rất lúng túng thì có đứa nhắc trêu nó: “tim hai ngăn, một vòng tuần hoàn”. Cả lớp lại cười bật lên. Cười đã đành vì câu trả lời ngớ ngẩn, rồi còn cười vì cái mặt của thằng Đức. Cô giáo con lại hỏi:

– Cả lớp mình đang học môn gì đó con?

Thằng Đức như tỉnh giác mộng, nó lí nhí trả lời:

– Thưa cô, giờ học môn Toán ạ!

Tuy rất bực nhưng cô giáo con vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo Đức:

– Con phải tập trung và học tập chứ, sắp thi hết học kì I rồi! Con có hứa với cô và cả lớp sẽ chăm chú vào việc học không?

Lại lí nhí trả lời có:

– Thưa cô, con hứa ạ…

Em nhìn mẹ, nhìn bố, thấy bố mẹ không cười nữa. Mẹ bỗng nghiêm nét mặt lo lắng:

– Thằng Đức học hành thế thì gay đấy. Còn con nữa phải chú ý vào học tập. Học kém là xấu hổ đấy con ạ.

– Tôi “vâng ạ”. Nhưng mẹ lại bảo: “cái thằng Đức lớp con, thỉnh thoảng lại làm trò hề. Cả lớp phải nhắc nhở, phải giúp nó”.

Sau đó, bố tôi kể chuyện đá bóng chiều nay ở cơ quan bố, do công đoàn tổ chức. Bữa cơm chiều mỗi ngày đều có những cầu chuyện đáng nhớ. Đầm ấm làm sao những bữa cơm gia đình.

Leave a comment